Edit: Libra
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Diệp Thanh Lan hì hục rửa xong bát đũa, kéo lê thân thể mệt mỏi muốn đi nói với Liên Nhạc vài câu, nhưng phòng hắn lại đóng cửa, Diệp Thanh Lan cũng không tiện làm phiền.
Trong căn phòng đó dán rất nhiều ảnh của cậu, giống như một pháo đài cô độc, đó là lãnh địa riêng của Liên Nhạc. Hắn luôn ở bên trong buồn sầu, hồi tưởng về cậu và không muốn ai làm phiền.
Diệp Thanh Lan nghĩ cậu có thể vô lý, có thể gây sự chú ý trước mặt Liên Nhạc mọi lúc, nhưng lúc này thật sự không thích hợp đi làm phiền hắn.
“Được rồi, Liên tổng từ chối giao tiếp thân thiện.” Diệp Thanh Lan đành quay về phòng mình.
Phòng cho khách có phòng tắm, Diệp Thanh Lan tắm xong quấn khăn tắm nằm dài trên giường, trong lòng tự khen mình cuối cùng đã bước vào nơi này, đồng thời nghĩ đến căn phòng dán đầy ảnh kia, lại cảm thấy khó chịu.
Đã đi được bước đầu tiên, sau này còn nhiều cơ hội để Liên Nhạc nói chuyện với cậu, không cần vội.
Có niềm tin là tốt, nhưng sáng hôm sau thức dậy, Liên Nhạc lại không có ở nhà, trong phòng không có một bóng ma.
Bảy giờ, Liên Nhạc đã đi làm rồi sao?
Diệp Thanh Lan rửa mặt xong đeo đàn ghi-ta chuẩn bị ra ngoài, Liên Nhạc lại quay về, mặc bộ đồ thể thao mà lần trước cậu thấy, tay cầm khăn vừa từ thang máy đi ra.
“Chào buổi sáng.” Diệp Thanh Lan đẩy cửa mà cậu đang định khóa: “Anh đi chạy bộ à?”
Liên Nhạc nhìn cậu một cái, gật đầu chỉ vào cửa: “Tự cài thêm dấu vân tay đi.”
“Ồ.” Diệp Thanh Lan đặt ghi-ta bên cửa, nghịch khóa cửa, Liên Nhạc không nói gì thêm, hắn thay giày rồi đi tắm.
Liên Nhạc chưa đi làm, Diệp Thanh Lan ghi xong dấu vân tay cũng không ra ngoài nữa, mà ngồi trên ghế sofa chờ hắn để cùng đến công ty.
Giờ còn khá sớm, Liên Nhạc tắm xong thì theo thói quen vào bếp hâm nóng một cốc sữa rồi mang ra phòng khách, bắt đầu xem tin tức buổi sáng, dường như không có ý định ra ngoài.
Diệp Thanh Lan cũng không vội, lấy điện thoại ra học thuộc lòng ca khúc, rõ ràng là muốn chờ hắn cùng ra ngoài.
Tám giờ, Liên Nhạc tắt tivi, mang cốc sữa đi rửa sạch, rồi mới thay giày chuẩn bị ra ngoài.
Diệp Thanh Lan vội vàng đi theo, cũng không quan tâm hắn có muốn hay không, đến bãi đỗ xe trực tiếp đặt ghi-ta vào ghế sau, rồi ngồi lên ghế phụ.
Liên Nhạc dường như cũng không có ý phản đối, khởi động xe rồi nhanh chóng lái ra khỏi bãi đỗ.
Lần đầu tiên cùng đi công ty đã thành công, Diệp Thanh Lan trong lòng vui mừng, trên đường không tự chủ được mà ngân nga hát.
Sắp đến công ty, Liên Nhạc cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nhíu mày nhìn cậu một cái, trầm giọng nói: “Cậu có thể im miệng không?”
Diệp Thanh Lan nâng tay làm động tác kéo khóa miệng, gật đầu.
“Chiều mai tôi sẽ đi biển, cậu sẽ đi cùng tôi, vé bốn giờ rưỡi, đến lúc đó thì cứ trực tiếp từ công ty đi.”
“Đi biển, làm gì?” Diệp Thanh Lan hỏi: “Tôi phải chuẩn bị cho bán kết.”
“Chỉ đi hai ngày, ở đó cũng có thể chuẩn bị.”
“Vậy tôi rốt cuộc đi làm gì?”
Cho đến khi cùng vào thang máy, Liên Nhạc cũng không nói lý do.
Thang máy sắp đóng lại, một bàn tay đẩy thang máy, Lưu Nghệ Phong và quản lý của hắn ta bước vào, thấy Liên Nhạc, cả hai đồng thời chào hỏi.
“Liên tổng.” Lưu Nghệ Phong chào hỏi không mấy tình nguyện.
Liên Nhạc cũng không đáp lại, mà chỉ gật đầu coi như đã nghe thấy, rồi quay sang hỏi Thư Thiện đang đứng ở phía sau Lưu Nghệ Phong: “Có phải cậu đang đàm phán để đổi Lưu Nghệ Phong làm giám khảo trong Tân Khởi Chi Tú không?”
“Vâng, là chuyện hôm kia, tôi đang thương lượng với trợ lý Trịnh.”
“Bỏ đi.” Liên Nhạc nói: “Bốn thí sinh của Thời đại đều đã vào bán kết, lúc này công ty lại thêm một giám khảo thì không hợp lý, hơn nữa lại là thay đổi giám khảo vào phút chót.”
“Được.” Thư Thiện nói: “Trợ lý Trịnh cũng nghĩ như vậy.”
Lưu Nghệ Phong nhếch môi không phát biểu ý kiến, nhưng mà rõ ràng là không muốn từ bỏ.
Vẫn ngu ngốc như vậy.
Ở trong lòng Diệp Thanh Lan đã thắp cho Lưu Nghệ Phong một nén hương, đến tầng hắn ta ra khỏi thang máy, cũng không chào hỏi Liên Nhạc.
Tối đó Diệp Thanh Lan vốn định về muộn một chút để tập luyện thêm, không ngờ vừa mới đến sáu giờ, Liên Nhạc đã nhắn tin đến, tốt bụng nhắc nhở rằng cậu tối nay còn phải nấu cơm.
“Ê, thật là… khó quá.” Diệp Thanh Lan bất đắc dĩ thu dọn đồ chuẩn bị đi.
Lúc này tuyệt đối không thể đắc tội với Liên tổng, quan hệ khó khăn lắm mới hòa hoãn, một chút không cẩn thận sẽ lại trở về thời kỳ trước giải phóng.
Nhưng Diệp Thanh Lan hoàn toàn không biết nấu ăn, suy nghĩ một đường, rồi mua đồ ăn làm sẵn ở tiệm cơm không xa khu chung cư, còn tiện thể mua cả mì ăn liền.
Liên Nhạc bảy giờ rưỡi mới về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi dầu mỡ gay mũi, mùi dầu cá kém chất lượng từ tiệm cơm.
“Về rồi à.” Diệp Thanh Lan từ trên sofa đứng dậy: “Có thể ăn cơm rồi.”
Liên Nhạc không hề nhìn bàn ăn, trực tiếp hỏi: “Đi ngang qua tiệm cơm mua sao?”
Trong lòng Diệp Thanh Lan lộp bộp một tiếng.
Sao mà lợi hại quá vậy.
“Trong tủ lạnh có rau, đi nấu đi, tôi không ăn đồ ăn từ tiệm cơm kém chất lượng.”
“Anh sao lại….” Có nhiều yêu cầu lắm như vậy?
Liên Nhạc lạnh mặt, Diệp Thanh Lan chỉ còn cách vào bếp, một lúc sau bê ra một bát mì ăn liền đặt trước mặt Liên Nhạc: “Tôi không biết nấu ăn, hoặc là anh ăn đồ từ tiệm cơm, hoặc là mì ăn liền, anh có ép thì tôi cũng không biết nấu.”
Bát mì ăn liền có màu vàng trắng đan xen, trứng băm nhuyễn lẫn vào trong mì, nhìn thế nào cũng thấy ghê tởm. Liên Nhạc ghét bỏ quay đầu sang chỗ khác, sau đó lại nhìn Diệp Thanh Lan với ánh mắt phức tạp, rồi đứng dậy đi vào bếp.
Vậy là cậu ta cũng không biết nấu ăn, chỉ biết nấu mì ăn liền, cho nước, mì, trứng lần lượt vào.
Diệp Thanh Lan ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, nuốt một ngụm nước bọt sau đó bắt đầu lục lọi đồ ăn do mình mang về.
Liên Nhạc tự nấu cơm chiên cho hắn, ngồi đối diện cậu ăn. Đĩa cơm chiên được làm từ cơm nguội tối qua, màu sắc đẹp mắt, hạt nào hạt nấy đều đặn, tạo thành sự đối lập rõ rệt với mì ăn liền và đồ ăn công nghiệp của Diệp Thanh Lan.
“Thực ra, quán này cũng tạm được.” Diệp Thanh Lan nói.
Liên Nhạc cười lạnh một tiếng, chỉ nhìn bàn đầy thức ăn, sau đó xúc từng muỗng ăn hết cơm chiên của hắn, vẫn để đĩa lại cho Diệp Thanh Lan rửa.
Diệp Thanh Lan ăn vài miếng qua loa, đổ hết thức ăn thừa đi, dọn dẹp đống lộn xộn.
Tối nay Liên Nhạc không về phòng, mà chỉ ngồi ở phòng khách xem phim trên máy tính bảng, có lẽ là một bộ phim chưa phát sóng, Diệp Thanh Lan đã xem qua trailer.
Ngày mai phải ra ngoài với Liên Nhạc, hôm nay Diệp Thanh Lan phải viết xong đoạn nhạc còn lại, còn phải học thuộc lòng, chỉ đành từ bỏ ý định trêu chọc Liên Nhạc, rồi về phòng.
Sáng hôm sau, Liên Nhạc không đi chạy bộ, khi Diệp Thanh Lan dậy, hắn đã cầm đồ đi ra ngoài, ngay cả xe cũng không cho đi nhờ.
Diệp Thanh Lan thu dọn mấy bộ đồ rồi đi làm, hai giờ chiều, Từ Lập Hằng gọi điện bảo Diệp Thanh Lan ra bãi đậu xe, chuẩn bị khởi hành.
Khi Diệp Thanh Lan đến xe của Từ Lập Hằng liền thấy Liên Nhạc đã ngồi ở ghế sau.
“Hi!” Diệp Thanh Lan chào, sau đó ôm ghi-ta ngồi vào ghế sau, Liên Nhạc nhắm mắt giả vờ không nhìn thấy người này.
Đi ra sân bay mất hơn một tiếng, Diệp Thanh Lan cũng ngủ một chút, đến nơi thì bị một giọng nói quen thuộc gọi dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thanh Huyền phóng đại trước mặt, đeo kính râm màu trà, môi mím lại trông rất ngầu.
“Anh tôi nói còn một người, tôi không ngờ là anh.” Diệp Thanh Huyền nói: “Sao anh lại đi cùng?”
Diệp Thanh Lan dụi mắt đẩy nhóc ra rồi xuống xe, Liên Nhạc đang căn dặn Từ Lập Hằng điều gì, Từ Lập Hằng còn dùng điện thoại ghi lại.
“Anh và anh tôi rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”
Diệp Thanh Lan lại đẩy nhóc ra: “Trẻ con đừng thắc mắc nhiều như vậy?”
“Xì!” Diệp Thanh Huyền tức giận nhíu mày, đúng chuẩn một đứa trẻ có nhiều dấu chấm hỏi.
Khi Liên Nhạc nói chuyện xong với Từ Lập Hằng, quay người lại nhìn thấy Diệp Thanh Huyền, thì lập tức lộ ra nụ cười cưng chiều.
Nụ cười này đối với Diệp Thanh Lan mà nói, thật sự là quá kinh khủng.
“Lạnh như vậy, sao không mặc ấm hơn?” Liên Nhạc đi đến bên Diệp Thanh Huyền, ôm vai nhóc đi về phía cửa sân bay.
“Đi ra biển sẽ nóng, em không muốn mang nhiều đồ.” Diệp Thanh Huyền dựa vào Liên Nhạc bắt đầu nũng nịu: “Anh, mang theo một gánh nặng làm gì, không phải đã nói chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”
Liên Nhạc xoa đầu nhóc, nhẹ nhàng nói: “Em cứ coi như cậu ta không tồn tại, chỉ là không khí thôi.”
“Ôi!” Diệp Thanh Lan đi theo sau, hận không thể quay về.
Chói mắt, tức giận.
Nhưng vẻ dịu dàng của Liên Nhạc, thật sự khiến người ta không thể cưỡng lại.
Kể từ khi quen biết Liên Nhạc, Diệp Thanh Lan lần đầu tiên thấy hắn dịu dàng như vậy. Trước đây Liên Nhạc cũng dịu dàng với cậu, nhưng dịu dàng đến mức này, thật sự chưa bao giờ có.
Trên máy bay ba người ngồi cùng hàng ghế, Diệp Thanh Huyền ngồi ở giữa ngăn cách Diệp Thanh Lan và Liên Nhạc, ngủ say sưa, còn để nước miếng dính vào tay áo Liên Nhạc, Liên Nhạc không những không tức giận, mà còn nhiều lần lấy khăn giấy giúp nhóc lau nước miếng, điều chỉnh vị trí để nhóc ngủ thoải mái hơn.
Diệp Thanh Lan bên cạnh vừa tức vừa ghen tị, cắn răng cả chuyến đường.
Diệp Thanh Lan cũng muốn có được đãi ngộ như vậy.
Trước đây thật sự không nhận ra, Liên Nhạc khi dịu dàng lại có sức hấp dẫn khác, ánh mắt và giữa lông mày toát lên sự dịu dàng, đủ để khiến người ta sa vào.
Xuống máy bay có người đến đón, xe chạy thẳng đến biệt thự bên bờ biển, đi thêm một km nữa là bãi biển lớn nhất ở đây.
Vùng nội địa đang mùa đông lạnh giá, nhưng nhiệt độ ở bờ biển nhiệt đới thì vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh.
Phòng của Diệp Thanh Lan nằm ở phía bên bãi biển, vừa mở cửa sổ ra là thấy bãi biển. Mặc dù lúc này trời tối đen, nhưng vẫn nghe thấy tiếng gió biển và âm thanh chim hót.
Trước đây thỉnh thoảng có thời gian rảnh để nghỉ ngơi, Diệp Thanh Lan thích đến bãi biển, ngắm nhìn biển cả mênh mông, nghe tiếng chim biển kêu, nằm yên tĩnh.
Bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Thanh Lan bỗng có một cảm giác. Trong những kỳ nghỉ sau này, muốn cùng Liên Nhạc đến bãi biển nằm đó, tùy ý trò chuyện, tán gẫu.
Cảm giác này khá mơ hồ, bởi vì cậu và Liên Nhạc còn chưa có mối quan hệ rõ ràng mà đã nghĩ lung tung, nhưng nhìn cảnh trước mắt, Diệp Thanh Lan không thể kiềm chế.
“Ê!” Diệp Thanh Huyền gõ gõ cửa đang mở, gọi Diệp Thanh Lan thoát khỏi những suy nghĩ: “Cơm tối đã xong rồi, đi ăn thôi.”
“Không được gọi anh là ê.” Diệp Thanh Lan từ ban công đi vào nhà: “Nhóc phải gọi anh là anh hoặc gọi anh là Diệp Thanh Lan, gọi ê là sao?”
“Tôi không muốn gọi anh là anh, cũng không muốn gọi tên anh tôi, cho nên anh tập làm quen đi.”
Diệp Thanh Lan không biết phải làm sao với tiểu ma đầu này, từ nhỏ đã không thể làm gì được, nhóc luôn tìm được lý do khiến người khác không thể đánh nhóc, cũng không thể cãi lại nhóc.
“Nếu anh không muốn tôi gọi anh là ê cũng được, anh nói cho tôi biết anh và Liên Nhạc có quan hệ gì đi.” Vừa nhắc đến chuyện này, Diệp Thanh Huyền liền tràn đầy sức sống, hạ thấp giọng với vẻ mặt đáng khinh.
Diệp Thanh Lan nâng cao mày nhìn nhóc: “Đi hỏi Liên Nhạc đi.”
Diệp Thanh Huyền đương nhiên không dám đi hỏi Liên Nhạc, nhóc hừ hừ hai tiếng rồi đi xuống lầu.
Tầng dưới là phòng ăn và sân ngắm cảnh, khi Diệp Thanh Lan xuống, Liên Nhạc và Diệp Thanh Huyền đã bắt đầu ăn, Liên Nhạc đang gắp thức ăn cho Diệp Thanh Huyền.
Liên Nhạc đã chọn những miếng da sứa ngon nhất đưa đến bên miệng Diệp Thanh Huyền: "Món sứa trộn mà em thích nhất, đầu bếp ở đây cũng khá có tay nghề, thử đi."
"Cảm ơn anh." Diệp Thanh Huyền ăn miếng da sứa mà hắn gắp cho, trên mặt tràn đầy sự thỏa mãn.
Diệp Thanh Lan tức giận đến nỗi chỉ thiếu chút nữa là ấn cái mặt lớn của Diệp Thanh Huyền vào đĩa da sứa đó.