Edit: Libra
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Diệp Thanh Lan muốn phát điên rồi.
Nếu bò về, chỉ với hai tấm ván gỗ không biết khi nào sẽ gãy, thì quả thật là đang chơi đùa với tính mạng của mình rồi.
“Nếu không, để tôi dùng cách của mình về nhé?” Diệp Thanh Lan cười lấy lòng.
“3,2,...” Liên Nhạc vươn ba ngón tay bắt đầu đếm.
“Chờ một chút….” Diệp Thanh Lan sợ đến mức vội vàng bò dậy.
Liên Nhạc từ trước đến nay đều nói một không nói hai, nếu không nghe lời hắn, nói không chừng hắn sẽ ném cậu từ tầng 25 xuống.
Lúc này Liên Nhạc đang tức giận đến đỉnh điểm, Trịnh Dịch sợ thực sự sẽ xảy ra án mạng, vội vàng khuyên nhủ: “Liên tổng, nếu không thì vẫn nên báo cảnh sát đi, để cậu ta tạm giam vài ngày là được. Đây là tầng 25.”
Liên Nhạc nắm chặt hai tay, hận không thể ném người này xuống dưới, hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng cậu ta đã ký hợp đồng với Thời Đại, dù lớn dù nhỏ cũng đại diện cho thể diện của Thời Đại. Tóm lại đây không phải là lúc thích hợp để gây ra mạng người, cũng không thích hợp để vào cục cảnh sát.
“Cút.” Liên Nhạc tức giận mắng một câu, rồi xoay người về phòng.
Trịnh Dịch thấy Liên Nhạc đã trở về phòng, liền giơ ngón cái với Diệp Thanh Lan: “Đi cửa chính về di, Diệp Thanh Lan. Đừng tưởng lần nào cậu cũng may mắn như vậy, sự kiên nhẫn của Liên tổng có giới hạn, cậu tốt nhất nên nghe theo lời khuyên của tôi.”
“Đã biết.” Diệp Thanh Lan cúi đầu, cũng cảm thấy mình đúng là tốt số.
Không, phải nói là số không tốt, lần đầu làm chuyện xấu đã bị bắt quả tang.
Nghênh ngang đi ra khỏi nhà của Liên Nhạc, Diệp Thanh Lan mở cửa căn hộ của mình, quay lại nhìn thoáng qua, trong mắt đều là sự bối rối.
Hai năm qua, tình cảm của Liên Nhạc đối với cậu, dường như không hề phai nhạt.
Sau khi nhìn thấy phòng của Liên Nhạc, khiến Diệp Thanh Lan hoài nghi về kế hoạch của mình, bắt đầu suy nghĩ lại xem rốt cuộc cậu thực sự còn muốn có phát sinh quan hệ với Liên Nhạc nữa hay không.
Mất công sức nửa ngày, cũng không biết cậu có thể làm được như Liên Nhạc không.
Tình cảm của hắn dành cho cậu, quá sâu đậm.
Diệp Thanh Lan đã từng là người trả giá vì tình yêu, hiểu rõ cảm giác không nhận được hồi đáp sau bao hy vọng là như thế nào.
Đối với Liên Nhạc, cậu vừa cảm kích vừa áy náy, cũng có chút một chút rung động, nhưng không đến mức mất kiểm soát như Liên Nhạc.
Càng tiếp xúc với Liên Nhạc, Diệp Thanh Lan càng có một loại cảm giác như lạc vào sương mù, càng đi về phía trước thì càng sợ hãi.
Diệp Thanh Lan về đến nhà, tắm rửa một lúc rồi nằm, tìm tin tức về Cổ Giai và Tống Y, ép mình phải phân tán lực chú ý, nhưng là không biết từ khi nào trang web đã đổi thành tin tức của Liên Nhạc.
Tin tức viết về việc năm đó Liên Nhạc vung tiền như rác để mua bản quyền cho cậu, Diệp Thanh Lan biết rõ mồn một.
Sau khi Lưu Nghệ Phong vu khống hãm hại nói cậu đạo nhạc, Diệp Thanh Lan tìm rất nhiều tư liệu muốn tự chứng minh mình trong sạch, nhưng bởi vì Cổ Giai và Phàn Vũ xen vào, ngược lại càng lúc càng tệ hơn.
Ngay lúc Diệp Thanh Lan đang trong tình trạng mnước sôi lửa bỏng, không biết Liên Nhạc đã dùng cách gì, trực tiếp biến bản quyền của ca sĩ "bị sao chép" trở thành bản quyền dưới danh nghĩa của Diệp Thanh Lan.
Tuy nói đây không phải là biện pháp rút củi dưới đáy nồi, nhưng người sáng tác cũng đã không muốn bản quyền bài hát này, Diệp Thanh Lan có sao chép hay không, dường như cũng không còn quan trọng nữa. Một thời gian sau, chuyện này cũng chìm xuống.
Hiện tại ca sĩ kia đã biến mất trong biển người mênh mông, không biết là ai khơi lại chuyện này, còn nói Liên Nhạc từng đáp ứng người nọ một việc.
Cũng không biết có phải là thật hay không, nếu như vậy, Diệp Thanh Lan ngược lại rất muốn biết Liên Nhạc đã đáp ứng điều gì.
Diệp Thanh Lan cả đêm không ngủ, mò mẫm xem tin tức khắp nơi, mãi cho đến hừng đông, mới kéo thân thể nặng nề tắm rửa, đi đến công ty để luyện tập.
Hôm nay Phó Vũ Hồng cũng ở đây, Diệp Thanh Lan đi vào phòng luyện tập, Phó Vũ Hồng liền vẫy vẫy tay với cậu.
“Chị Hồng.” Diệp Thanh Lan tinh thần không tốt lắm, giọng nói cũng có chút khàn.
“Bị cảm sao? "Phó Vũ Hồng đưa tay sờ đầu cậu.
Diệp Thanh Lan cười cảm kích: “Không, tối qua ngủ không ngon thôi ạ.”
“Cố gắng điều chỉnh tâm trạng, chương trình mới sẽ bắt đầu vào thứ hai, tôi đã nộp hồ sơ thay cậu, có thể ra mắt được hay không còn phải tuỳ vào chính cậu.”
Diệp Thanh Lan có chút kinh ngạc, nhìn Phó Vũ Hồng hồi lâu mới ồ một tiếng: "Cảm ơn chị Hồng.”
“Do Liên tổng sắp xếp, không cần cảm ơn tôi.” Phó Vũ Hồng liếc nhìn Liên Nhạc, qua vài giây thì ôi chao một tiếng: “Ngài ấy không đề cập tới lịch trình, tôi vốn định qua sang năm mới cho cậu tham gia ca nhạc.”
Theo như thông thường, với các thực tập sinh của Thời Đại, công ty sẽ không sắp xếp tham gia thi đấu nhanh như vậy, ít nhất phải hoạt động ở công ty trong nửa năm trở lên.
“Chị Hồng, em có thể hỏi... Liên tổng vì sao phải sắp xếp cho em tham gia thi đấu sớm như vậy được không ạ?”
Phó Vũ Hồng nói: “Có lẽ là bởi vì cái tên này của cậu, cũng có lẽ là muốn cho cậu trải qua chút thất bại, tâm tư của ngài ấy làm sao mà tôi đoán được?”
“Em biết rồi. "Diệp Thanh Lan nhỏ giọng thở dài, lại hỏi Phó Vũ Hồng: "Công ty còn ai cùng em dự thi không?”
“Lê Sướиɠ, An Chi Hành, Tô Hàn.”
“Tô Hàn?” Tô Hàn ký hợp đồng với Thời Đại lúc nào vậy?
“Ừ, mấy người này đều là sinh viên của Học viện m nhạc cùng khóa với cậu, nhưng ký hợp đồng sớm hơn cậu.”
Thì ra là như vậy.
“Bây giờ thật là ai cũng có thể vào Thời Đại, đều có thể thi đấu.” Phía sau thốt ra một giọng nói khinh thường, Diệp Thanh Lan và Phó Vũ Hồng cùng quay đầu lại, Lưu Nghệ Phong ôm tay tựa vào cửa, vẻ mặt khinh thường.
Phó Vũ Hồng nhíu mày, cuộn tóc cười nói: "Hôm nay thầy Lưu rảnh lắm sao?”
“Không rảnh, muốn dùng phòng luyện tập mấy ngày để luyện mấy tiết mục." Lưu Nghệ Phong đối với Phó Vũ Hồng như cũ vẫn là khinh thường, thậm chí còn lộ ra chút hận thù.
Diệp Thanh Lan nhớ rõ năm đó khi Lưu Nghệ Phong vừa mới bước chân vào Thời Đại, chính là Phó Vũ Hồng dẫn hắn ta đi, sau đó không biết như thế nào, hai người trở mặt, mấy năm sau vẫn luôn như nước với lửa.
"Phòng luyện tập hôm nay đã kín lịch hẹn trước, thầy Lưu xem ra là quên hẹn trước." Phó Vũ Hồng không muốn nhiều lời với hắn ta, kéo Diệp Thanh Lan dự định vào phòng.
Phòng luyện tập ở tầng một này thật ra đều là phòng luyện thanh, chia làm các phòng nhỏ, hiệu quả cách âm rất tốt, có thể không ảnh hưởng đến mọi người, nếu như muốn dùng, ít nhất phải hẹn trước một tuần.
“Tôi muốn dùng phòng luyện tập, có bao giờ cần phải hẹn trước chứ?”
Phó Vũ Hồng hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn ta.
“Đứng lại.” Lưu Nghệ Phong lại kêu một tiếng: “Nghe nói cậu đã ký hợp đồng với Liên tổng, lần trước ở trường tôi đã nghe qua bài hát của cậu, rất tệ.”
Rất tệ mà cho cậu 98 điểm?
Diệp Thanh Lan hít sâu một hơi, nhịn xuống lửa giận trong lòng, quay đầu lại nở nụ cười nói: "Biết tôi là do Liên tổng chọn, mà anh còn ngang ngược như vậy?"
Lưu Nghệ Phong bị nghẹn một chút, chỉ vào Diệp Thanh Lan suy nghĩ nửa ngày mới mắng ra câu: "Sao cậu lại đê tiện như vậy, bán mông rất cao quý sao.”
Phó Vũ Hồng giữ chặt Diệp Thanh Lan đang muốn mắng chửi người, vẫn bình tĩnh nói: "Thầy Lưu, hãy chú ý đến lời nói và việc làm của anh, lời này nếu như bị Liên tổng nghe thấy, anh có chết mấy trăm lần cũng không đủ!”
“Tôi không sợ, ít nhất tôi không phải dựa vào bán thân để leo lên.”
"Vậy anh dựa vào cái gì?" Diệp Thanh Lan cười lạnh một tiếng, giơ tay lên so tư thế gảy dây ấn phẩm hai cái: "Dựa vào đến đàn ghi-ta mà anh cũng ấn sai?”
“Cậu...! Ít nhất cũng giỏi hơn cậu!" Lưu Nghệ Phong bị câu nói này chọc giận, đỏ mắt vọt về phía Diệp Thanh Lan.
Lưu Nghệ Phong xuất đạo mới bắt đầu học nhạc cụ, không có thiên phú lại không cố gắng, đến bây giờ cũng không có chơi được nhạc cụ nào, hết lần này tới lần khác còn thích khoe khoang, náo loạn rất nhiều lần bị chê cười, cho nên sợ nhất chính là bị người khác phê bình những mặt mà hắn ta không làm được.
Diệp Thanh Lan thấy kɧıêυ ҡɧí©ɧ có tác dụng, dương dương tự đắc ngửa đầu nhìn Lưu Nghệ Phong. Lúc Lưu Nghệ Phong định đánh một cái, cậu đã kéo Phó Vũ Hồng xoay người lùi lại, nói giọng có chút quái gở: "Có bản lĩnh thì đấu một trận, anh thắng phòng luyện tập nhường cho anh, tôi quỳ xuống trước mặt anh, nếu anh thua, cũng quỳ xuống xin lỗi tôi."
“Được, đấu thì đấu!”
Phó Vũ Hồng cười lắc đầu, cô và Diệp Thanh Lan đều nhìn nhau cười.
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy cũng có thể trúng chiêu, Lưu Nghệ Phong vẫn nông nôi như vậy.
“Như vậy đi.” Phó Vũ Hồng cười cười nói: “Tôi tìm một bản nhạc phổ, hai người các cậu ai đàn ra trước, liền tính người đó thắng, nếu thời gian giống nhau, vậy thì sức biểu hiện tốt sẽ thắng, công bằng rồi chứ?”
"Được." Diệp Thanh Lan nói: "Tôi không để bụng, cho tôi bản phổ tôi lập tức đánh ra cho anh nghe."
Lưu Nghệ Phong dừng lại, ánh mắt có chút lập lòe, nhưng lại không muốn nhận thua, cứng cổ nói: “Được.”
Phó Vũ Hồng đi tìm bản phổ trên điện thoại di động, Lưu Nghệ Phong xoay người đi ra ngoài tìm đàn ghi - ta, Diệp Thanh Lan cũng đi vào tủ cất đồ lấy đàn ghi - ta của mình, trực tiếp mang vào phòng luyện tập.
Bên ngoài phòng luyện tập, Liên Nhạc nhìn Lưu Nghệ Phong nổi giận đùng đùng rời đi, ánh mắt tối lại, hỏi Trịnh Dịch phía sau: “Cậu có cảm thấy, bộ dáng kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác của cậu ta, rất giống Thanh Lan không?”
Trịnh Dịch sửng sốt, suy nghĩ vài giây nói: "Giống, phương thức và biểu tình đều rất giống nhau.”
“Trước đây Thanh Lan cũng rất giỏi trong việc nắm điểm yếu của người khác.” Liên Nhạc nhìn chằm chằm Diệp Thanh Lan ôm đàn ghi - ta vào phòng luyện tập, không tự chủ siết chặt tay.
“Liên tổng, cậu ta nhỏ hơn Diệp Thanh Lan, gần mười tuổi.”
“Tôi biết.” Liên Nhạc nói: “Tôi biết cậu ta không phải.”
"Liên tổng, bởi vì cái tên Diệp Thanh Lan, ngài đã nhiều lần tha cho cậu ta, nếu cảm thấy cậu ta......, không bằng giữ lại bên người." Trịnh Dịch đánh bạo nói những lời này, sau khi nói xong sợ tới mức trên trán đều toát mồ hôi.
Liên Nhạc quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, trầm giọng nói: “Gần đây có phải do tôi quá dễ dãi rồi không?”
“Không.” Trịnh Dịch sờ sờ gáy: "Liên tổng, anh biết đấy, tôi không đành lòng nhìn anh cứ một mình như vậy, chỉ là cảm thấy suy nghĩ đó cũng được.”
Ánh mắt Liên Nhạc càng ngày càng lạnh, nhìn chằm chằm Trịnh Dịch vài giây, thở phào một hơi nói: "Nếu người khác nói những lời như vậy với tôi, có thể đến cả cái mạng cũng không còn.”
Trịnh Dịch xấu hổ cười cười, không dám lên tiếng nữa.
Lời này của Liên Nhạc có phần uy hϊếp, nhưng quả thật rất ít người dám nhắc tới Diệp Thanh Lan trước mặt Liên Nhạc.