Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Chương 19

Chương 19: Đinh việt muốn chia tay
Trong lòng tôi tràn ngập câu hỏi, tại sao Hạ Trường Ninh lại xuất hiện ở Lệ Giang? Nếu như nói là ngẫu nhiên thì đánh chết tôi cũng không tin. Hắn vốn hẹn tôi ngày mai đi xem Đá Quý cơ mà. Cho dù hắn muốn đuổi theo đi nữa thì cũng phải đến ngày mai thấy tôi không tới điểm hẹn, lúc đó hắn đi tra danh sách các chuyến bay mới biết được chứ.

Đinh Việt lạnh lùng liếc nhìn tôi. Tôi vội vàng giải thích: “Em không hề nói gì, thật mà”.

Anh khẽ cười: “Anh biết, anh không có ý đó. Anh đang nghĩ, Phước Sinh, em và Hạ Trường Ninh rốt cuộc có quan hệ thế nào mà lại khiến hắn quấn lấy em không rời thế?”

Tôi sững người.

Tôi có thể hiểu được nhưng vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân.

Hạ Trường Ninh rảo bước về phía chúng tôi, tươi cười rạng rỡ. Đến gần hắn nói: “Hai người cũng ở Lệ Giang à, trùng hợp quá! Giới thiệu với hai người, đây là bạn tôi, Hạ Đạt”.

Bây giờ tôi mới để ý đến cô gái đi sau hắn. Một cô gái có mái tóc đen dài, mặt mũi thanh tú, thân hình cân đối, mặc áo lông quần jean, giống như một học sinh ngoan ngoãn.

Đi tới bên người Hạ Trường Ninh, cô gái đưa tay khoác tay hắn.

Tôi lập tức yên lòng. Không phải vì tôi, không phải vì tôi, tốt quá! Tôi không cầm lòng được nở nụ cười, rồi thoải mải chào hỏi họ: “Đúng thế, hai người cũng tới Lệ Giang chơi à?”

Dường như Ðinh Việt cũng hiểu ra điều này nên anh nói rất lịch sự: “Ở đây buổi tôi khó tìm chỗ đẹp lắm, có muốn cùng ngồi xuống đây không?” Hạ Trường Ninh nhìn quanh rồi khẽ hỏi Hạ Đạt. Có vẻ Hạ Đạt còn muốn đi dạo nữa nên lắc đầu. Hạ Trường Ninh cười: “Bây giờ còn sớm, tôi và Hạ Đạt đi dạo một lát đã, nếu lúc quay lại hai người còn ngồi đây thì chúng ta cùng uống mấy chén nhé!”

Cực kì bình thường!

Sau khi hắn và Hạ Đạt rời khỏi, tôi và Ðinh Việt dường như đã quên mất khoảng cách và sự khó xử ban nãy vì sự xuất hiện của hắn nên lại bắt đầu cười đùa vui vẻ.

Ðinh Việt kế cho tôi nghe về ngọc, anh nói các loại ngọc vốn đều là đá rất bình thường, những viên đá có màu sắc và độ trong suốt phải trải qua nhiều lần gia công mới trở thành những viên ngọc sáng lấp lánh được bày bán trong các cửa hàng.

Lương Hà cách Ðằng Xung rất gần, Đằng Xung và Myanmar đều nằm trên một mạch khoáng nên gia đình Ðinh Việt cũng làm những công việc liên quan tới đá và ngọc như rất nhiều gia đình khác. Bố anh là một thợ làm ngọc có tay nghề rất giỏi.

Anh rất tình cảm khi kể cho tôi nghe chuyện ngày nhỏ nhìn thấy bố mình mài khắc ngọc thế nào. Anh nói ước mơ lớn nhất ngày bé đó là thỉnh thoảng tới xung quanh vỉa khoáng và nhặt được một khối ngọc đẹp tuyệt thế, sau đó cả gia đình sẽ chuyển tới thành phố lớn, không cần phải sống cuộc sống giản đơn trong căn nhà cũ nát đó nữa.

Cũng do sự phát triển kinh tế biên giới nên Đinh Việt đã học ngành thương mại quốc tế. Anh nói: “Phước Sinh này, trước đây anh đã từng nghĩ sau khi học xong sẽ về quê làm một thương nhân. Sau đó mới thấy không hề dễ dàng, thêm nữa bố mẹ anh tư tưởng bảo thủ, họ muốn anh có một công việc ổn định, có thể diện, vì vậy anh cũng theo xu thế chung, không mạo hiếm nữa. Nếu mạo hiểm từ bỏ công việc thì không biết có thể làm nên một sự nghiệp của riêng mình không”.

Đương nhiên là tôi hiểu. Chẳng phải rất nhiều người cũng thế này sao? Khi đi học có rất nhiều ước mơ, sau này sẽ làm gì, đợi đến cuối cùng khi đã có công việc ổn định lại do dự, cuối cùng lựa chọn sự ổn định.

“Như thế này cũng chẳng có gì không tốt, không phải ai làm kinh doanh cũng thành công, cũng không phải tất cả những người làm kinh doanh đều thành triệu phú, tiểu thương nhiều lắm”.

Đinh Việt lắc đầu nói; “Em không hiểu đâu, em chưa trải qua cuộc sống của người có tiền. Không phải có tiền là ghê gớm lắm mà anh cảm thấy là chỉ cần cố gắng thì cũng sẽ được sống trong môi trường như thế mà thôi. Giống như cuộc sống bình thường vô lo vô nghĩ bây giờ nhìn cũng có thể biết được về già thế nào, anh cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh còn trẻ, anh đã biết cuộc sống ổn định bây giờ như thế nào, cho nên anh muốn thử sống cuộc sống khác, nếu không được anh lại tiếp tục sống cuộc sống phẳng lặng này”.

Tôi vẫn gật đầu đồng ý: “Ðúng thế, có thể cố gắng thử xem, ít nhất cuối cùng cũng vẫn có thể sống như hiện tại, vậy tại sao lại không thử cơ chứ? Rất tốt mà”.

Đinh Việt cười nói: “Phước Sinh, sao kiểu gì em cũng thấy tốt thế?”

Tôi có chút mơ hồ, bản thân mình cảm thấy cả hai cách sống đều được, đều có lý cả.

“Em thấy đấy, đi siêu thị mua quần áo, Nguyệt Nhi có thể mua liền mấy bộ, còn em mua một cái đã thấy xót, mua rồi còn không dám mặc. Chỉ là mấy bộ quần áo mà thôi, vậy mà cô ta có thể tùy ý chà đạp lòng tự trọng của người khác”.

“Vâng, nhưng anh Việt này, nếu như chúng ta không tới nơi đó thì cũng đâu có gặp cô ta? Trên đời này nhiều thứ đắt đỏ lắm, lẽ nào thứ gì cũng phải mua thì mới vui hay sao?”

“Ngốc ạ, anh chỉ ví dụ thế thôi. Ý anh là, có lúc ngay cả lòng tự tôn cũng có thể mua được bằng tiền”. Ðinh Việt gõ nhẹ lên đầu tôi rồi thở dài.

Tôi vẫn không hiểu mục đích của anh ấy khi nói nhiều đạo lý như vậy để làm gì, có phải tôi ngốc quá không?

Ðinh Việt thấy tôi khịt mũi liền thanh toán rồi đưa tôi về: “Mùa đông ngồi bên ngoài lạnh lắm, nhìn thì có vẻ lãng mạn nhưng thực chất chính là chịu khổ”.

Câu này nói thật đúng tâm trạng tôi. Lúc mới ngồi xuống thì cảm thấy thú vị lắm, hứng gió một buổi tối lại cảm thấy không khác gì chịu tội cả.

“Thôi, Phước Sinh này, chúng ta không ở trong phố cổ nữa. Phòng ở đó thì đẹp nhưng không có điều hòa, anh sợ đêm em ngủ không ngon. Chúng ta ở khách sạn trong nội thành nhé”.

Tôi gật đầu. Buổi tối tôi rất sợ lạnh, mỡ trên người ít quá. Nhưng tôi lại không nỡ, lại mất không tiền thuê phòng à? “Có trả phòng được không?”

Ðinh Việt không nhịn được cười: “Em đúng là đồ ham tiền. Thôi mà, một đêm hai trăm rưỡi, hai phòng mới có năm trăm ngàn”.

Tôi cười hì hì rồi bắt xe tới khách sạn trong nội thành.

Đang dặt phòng trong khách sạn thì Hạ Trường Ninh và Hạ Đạt bước vào. Họ đi rất vội, Hạ Đạt còn đang thở gấp. Tôi nghe thấy tiếng Hạ Trường Ninh gọi: “Phước Sinh, hai người cũng định ở đây à?”

Trùng hợp thế sao? Ðinh Việt và tôi quay đầu lại, Hạ Trường Ninh cười ha ha: “Đừng đặt phòng nữa, tôi và Hạ Đạt đã đặt hai phòng rồi. Vừa khéo, tôi với Ðinh Việt ở một phòng, Phước Sinh với Hạ Đạt ở một phòng, tiết kiệm tiền thuê”.

Ðinh Việt đang định từ chối, ánh mắt Hạ Trường Ninh liếc nhìn tôi rồi làm vẻ đã hiểu ra: “A, xin lỗi, ngại quá, coi như tôi chưa nói gì cả”.

Tôi bị ánh mắt của hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thấy Hạ Đạt che miệng cười tôi lập tức hiểu ý của Hạ Trường Ninh nên vội vàng nói: “Đinh Việt, anh đặt một phòng thôi”.

Ý của tôi là, tôi và Hạ Đạt một phòng, Ðinh Việt chỉ cần đặt một phòng cho anh mà thôi.

Ai ngờ, Ðinh Việt liền cười rạng rỡ quay đi đăng ký, Hạ Trường Ninh ngoảnh đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Hắn không nói gì nữa mà kéo Hạ Đạt về phòng.

Tôi liếc nhìn Ðinh Việt rồi lại nhìn bóng lưng Hạ Trường Ninh và Hạ Đạt, lắp bắp hỏi: “Hạ Đạt, cô ở phòng số mấy? Lát nữa tôi tới tìm cô”.

Hạ Đạt quay đầu lại trả lời: “Phòng 417”.

Hạ Trường Ninh không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục cười nói với Hạ Đạt.

Ðinh Việt đặt phòng xong nghe thấy vậy liền cười nói: “Cũng được, tiết kiệm tiền phòng. Vốn định đặt hai phòng”.

Tôi chợt cảm thấy mình thật ngốc, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ. Đặt hai phòng là được rồi, tại sao cứ phải ở cùng phòng với Hạ Đạt theo suy nghĩ của Hạ Trường Ninh chứ?

Tôi ngại ngùng đáp: “Có thể đặt thêm một phòng nữa không? Đỡ phải làm phiền bọn họ”.

Ðinh Việt cười lắc đầu: “Hay là em ngủ cùng phòng với anh, xem anh có ăn thịt em không?”

Tôi biết là anh đang giễu cợt tôi, đúng là tôi không suy nghĩ thấu đáo. Nhưng tôi chưa bao giờ ở cùng phòng với người đàn ông nào. Sáng mai Hạ Trường Ninh nhìn thấy, hắn về nói với bố mẹ tôi thì tôi biết giải thích thế nào?

Tôi kéo kéo góc áo Ðinh Việt, anh nhìn không nhịn được cười: “Phước Sinh, em chỉ biết mỗi một cách làm nũng thế này à?”

Tôi đỏ mặt, cúi đầu không nói gì nữa.

Ðinh Việt nói tiếp: “Ðược, đặt thêm một phòng nữa, lát nữa em qua bảo người ta một tiếng không người ta lại đợi”.

“Anh thật tốt”.

Ðinh Việt nghiêm túc hỏi lại tôi: “Phước Sinh, là vì anh tốt với em hay vì em thấy anh là người tốt?”

Tôi cười hì hì: “Đều tốt”.

“Nếu không tốt thì sao?”

“Anh sẽ đối xử không tốt với em sao?”

Ðinh Việt thở phào rồi ôm tôi đi lên tầng, vừa đi vừa nói: “Không, anh sẽ mãi tốt với em”.

Như thế này chẳng phải thật tốt sao!

Chúng tôi đến khu phố cổ chơi đến mười một giờ đêm mới về, cũng không quấn lấy nhau nữa mà chỉ nói mấy câu rồi ai về phòng nấy.

Vừa tắm xong thì có tiếng người gõ cửa. Tôi nghĩ là Đinh Việt nên vừa lau tóc vừa ra mở cửa.

Không đợi tôi có phản ứng gì Hạ Trường Ninh đã lắc người vào trong phòng, động tác nhanh nhạy như mấy con chuột ở trong bếp vừa nghe tiếng bước chân đã chạy mất tích.

“Muộn lắm rồi, anh muốn làm gì?” Ðây là khách sạn, hắn mà làm gì là tôi có thể gào to kêu cứu.

Hạ Trường Ninh khoanh tay đứng chặn cửa: “Phước Sinh, thương lượng một chuyện nhé!”

“Chuyện gì?”

“Hạ Đạt muốn đi Lương Hà xem di tích nha môn Thổ Ti, chúng ta có thể đi cũng nhau được không?”

Tôi và Đinh Việt đi Lương Hà là vì anh muốn dẫn tôi về thăm bố mẹ anh. Đi cùng với bọn họ chẳng phải mất hết hứng thú sao? Huống hồ Hạ Trường Ninh và chúng tôi còn có xích mích nữa!

“Hai người tự bắt xe đi không được sao? Địa điểm dễ tìm lắm”.

“Đừng nhỏ nhen như thế chứ, quê Đinh Việt không phải ở Lương Hà sao? Làm hướng dẫn viên cho bọn anh cũng được mà”.

“Sao anh biết quê Ðinh Việt ở Lương Hà?” Tôi nghi ngờ hỏi.

Hạ Trường Ninh không trả lời tôi, hắn thong thả nói: “Nghe nói Vi tới Vân Nam rồi, anh đi cùng em để tránh cô ta không được sao? Mà theo em liệu cô ta có tìm tới nhà Ðinh Việt không? Nếu như đến thì em có cần anh đối phó giúp không?”

Tôi nói: “Hạ Trường Ninh muốn từ chối Ngũ Nguyệt Vi, muốn tránh cô ta? Ðừng lừa em, em về nhà Đinh Việt thăm bố mẹ anh ấy, anh đừng phá đám nữa”.

“Ơ, sao tự nhiên lại hết ngốc rồi?” Hạ Trường Ninh nhíu mày.

Tôi tức giận: “Ai ngốc? Anh ăn nói kiểu gì thế?”

Lúc này lại có tiếng gõ cửa: “Phước Sinh, em ngủ chưa?”

Là Ðinh Việt, tôi vội đi ra mở cửa. Hạ Trường Ninh cười rồi bước lên một bước chặn tôi lại. Tôi thấy cửa không khóa, Hạ Trường Ninh vừa tiến lên không còn dựa lưng vào cửa nữa thì Ðinh Việt đã đấy cửa vào.

Tôi thấy cửa vừa mới hé ra Hạ Trường Ninh đã giật cái khăn tắm tôi dùng lau tóc, lắc lắc mấy cái rồi lại nhét vào tay tôi.

Tôi cầm khăn không hiểu chuyện gì xảy ra, Đinh Việt tỏ ra ngạc nhiên nói: “Hạ tiên sinh?”

Hạ Trường Ninh cười hì hì: “Đinh Việt, tôi cũng đang tìm anh nhờ anh làm hướng dẫn viên. Hạ Đạt muốn đi thăm nha môn Thổ Ti, được không?”

Ðinh Việt nhìn hắn, hai người nhìn nhau chằm chằm mấy giây. Ðinh Việt cũng cười lại và đáp: “Được thôi, bốn người có thể thuê xe đi, Campuchia, tiết kiệm được một chút”.

“Tốt quá, tôi đi nói với Hạ Đạt. Có người bản địa như anh thì không sợ bị lái xe cắt cổ nữa rồi”. Hạ Trường Ninh cười rồi đi về, trước khi đi còn đóng cửa lại nữa.

“Sao anh lại nhận lời hắn? Em không muốn đi cùng hắn”. Tôi oán trách nói với Đinh Việt.

Ðinh Việt lấy khăn tắm trong tay tôi rồi lau tóc cho tôi, anh thở dài nói: “Phước Sinh, sau này em đừng để hắn lau tóc cho em nữa. Những cử chỉ mập mờ này sẽ khiến hắn hiểu lầm”.

Tôi nhảy dựng lên giải thích với Ðinh Việt: “Không phải! Là hắn giật khăn của em rồi lại nhét vào tay em, em đương nhiên không thể để hắn lau tóc cho em”.

“Ðược rồi, không phải thì không phải”.

“Thực sự không phải”.

Ðinh Việt đưa tay ôm lấy tôi và nói: “Phước Sinh, Hạ Trường Ninh sẽ không từ bỏ em đâu, nhìn thấy hắn anh lại thấy mệt mỏi trong lòng”.

Tôi cảm thấy hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn anh: “Đinh Việt, em và hắn chẳng có gì cả. Thật mà”.

Ðinh Việt buông tôi ra, im lặng một hồi và nói: “Phước Sinh, em rất hợp với anh, anh cũng rất thích em. Nhưng mà, anh không có cảm xúc, dù cố gắng thế nào anh vẫn không cảm nhận được cảm xúc đó. Chúng ta chia tay nhé!”

Tôi lảo đảo lùi lại phía sau, nước mắt từ từ chảy ra. Đã như vậy thì đâu cần tốt với tôi, dịu dàng với tôi làm gì? Cần gì làm cho tôi tưởng rằng anh thực sự yêu tôi, có thể kiên định đứng về phía tôi, không để ý đến Hạ Trường Ninh? Vừa rồi anh còn nói anh sẽ mãi tốt với tôi.

“Bởi vì anh nhìn thấy hắn trong phòng em, còn cầm khăn lau tóc của em?”

Đinh Việt im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Một nửa thôi, từ lúc tối nhìn thấy hắn trong lòng anh đã cảm thấy không thoải mái. Phước Sinh, anh biết em không sai, có lẽ người sai là anh, anh suy nghĩ đơn giản quá. Ở bên em quá mệt mỏi, lúc nào cũng phải lo lắng có chuyện xảy ra”.

“Đủ rồi, anh về đi. Ngày mai anh dẫn Hạ Trường Ninh và Hạ Đạt đi Lương Hà, em về nhà”. Tôi không muốn nghe Đinh Việt nói tiếp nữa.

Anh sẽ nhắc tới Ngũ Nguyệt Vi, Hạ Trường Ninh xuất hiện như ôn dịch khiến Ðinh Việt càng cảm thấy không có cảm xúc với tôi.

Cho dù nói thế nào thì Đinh Việt cũng xuất hiện trong cuộc sống của tôi đầy bất ngờ, sau đó làm tôi bất ngờ cảm thấy như nhặt được bảo vật. Sao anh có thể yêu tôi thực lòng? Sao anh có thể thực sự yêu một Ninh Phước Sinh tầm thường được?

“Thực ra chưa chắc là do Hạ Trường Ninh. Có lẽ anh không quên được Nguyệt Nhi. Anh muốn yên bình, muốn tìm bạn gái và kết hôn bình thường nhưng vẫn không quên được cô ấy. Xin lỗi em, Phước Sinh”.

Một khi đã mở đầu thì nói chuyện sẽ rất xuôi chèo mát mái. Ban nãy nói chia tay, bây giờ đã có thể thẳng thắn nói vẫn còn yêu Ngũ Nguyệt Vi. Tôi còn nhớ rõ ràng Đinh Việt đã từng nói, khi gặp lại Ngũ Nguyệt Vi, trái tim anh đã bình tâm trở lại rồi. Anh cũng đã từng nói, anh đã dứt bỏ được tình cảm với Ngũ Nguyệt Vi, anh còn nói…

Còn có sự tấn công nào lớn hơn việc đối phương nói không yêu bạn? Đó là việc người đó nói yêu người khác ngay trước mặt bạn.

Tôi có thể hiểu nhưng không thể tha thứ được.

Tại sao anh không thể đợi đến lúc quên được cô ta rồi mới tới tìm tôi? Tại sao trong lòng anh có cô gái khác rồi nhưng vẫn tốt với tôi?

Tuy nhiên còn quá đáng hơn là Ðinh Việt nói tiếp: “Phước Sinh, em có thể trả lại anh cái áo khoác không?”

Tôi cảm thấy thật may mắn là vì định tới gặp bố mẹ anh nên tôi mang rất nhiều quần áo đi, đi đâu tôi cũng mang chiếc áo đó theo để làm anh vui. May mắn hơn nữa là Đinh Việt chỉ mua áo khoác cho tôi, nếu như anh mua quần hay cả đồ lót thì lẽ nào khi chia tay tôi phải cởi hết trả anh?

Tôi gấp áo trả lại cho anh, không nói gì cả. Tôi không nói ra lời, chỉ muốn anh mau chóng rời khỏi đây để tôi có thể vùi đầu vào trong chăn mà khóc.

“Phước Sinh, em rất tốt, xứng đáng tìm một người tốt hơn”.

“Ra ngoài”. Tôi không chịu nổi nữa hét lên.

Ðinh Việt lặng lẽ nhìn tôi, qua đôi mắt đẫm nước tôi có thể cảm nhận được nỗi đau được kìm nén dưới gương mặt đẹp trai của anh. Hình như anh nghiến răng chặt quá khiến cơ hai bên gò má co rút lại.

Tôi quay lưng lại, nước mắt đã chảy xuống như mưa. Nghe thấy tiếng khép cửa nhẹ nhàng, tôi không nhịn được nữa lao lên giường ôm gối khóc. Không ngừng tự nói với mình, điều kiện của Đinh Việt quá tốt, anh không coi trọng tôi là chuyện rất bình thường, rất bình thường…