Xuyên Thành Bé Trà Xanh Bị Các Anh Trai Đỉnh Lưu Chán Ghét

Chương 30

Chẳng bao lâu sau, bọn họ rời xa phạm vi chiếc quan tài, cũng không còn nghe thấy tiếng hát quái dị kia nữa. Bọn họ cũng may mắn, đi chẳng bao lâu đã gặp lại nhóm Phan Phi, Du Châu và Thẩm Liên Liên. Nhìn vẻ xám xịt như tro tàn kia, rõ ràng là ba người này cũng đã trải qua một cuộc đấu tranh sống còn với nỗi sợ hãi.

Tiếc rằng không ai tìm được chìa khóa.

Tôn Hàm để ý, không thấy Triệu Chi Ý đâu, cô ta không nhịn được cười hả hê, không biết Triệu Chi Ý đang trốn trong xó xỉnh nào mà khóc. Cô ta cũng không nhắc những người khác, coi như người này chưa từng xuất hiện trong chương trình.

Đáng đời Triệu Chi Ý bị dọa chết, đỡ ngứa mắt cô ta.

Trái lại là Phan Phi tìm được một manh mối, trên đó có nói là chìa khóa được giấu trong một cái hộp rất lớn. Lâm Tiêu, Tôn Hàm và Đường Nhất Minh lập tức nghĩ đến cái quan tài gỗ hát nhạc đưa tang…

Chắc không phải là nó chứ?!

Tôn Hàm nói cho nhóm ba người Phan Phi nghe suy đoán này, ba người nghe xong, bèn nhất trí là phải đến chỗ cái quan tài ấy tìm hiểu đến cùng!

Mọi người, “…”

Tất nhiên cuối cùng bọn họ vẫn đi nhưng càng tới gần, càng nghe được tiếng nhạc đưa tang văng vẳng tới đây cùng với tiếng gặm, thật sự khiến người ta không rét mà run, không dám thở mạnh.

Cả nhóm run rẩy không dám tiến lên, dù sao thì cũng chẳng ai dám bước tới lật nắp quan tài lên, thậm chí còn không dám tới gần nữa là.

Lâm Tiêu gọi thử, “…Có ai trong đó không?”

Tiếng hát chợt dừng lại.

Chuyện gì vậy?

Ngay khi bọn họ hoang mang, quan tài chuyển động, sau đó là một tiếng rầm vang lên, nắp quan tài nện xuống đất – một cô gái tóc trắng mặc áo bào dài ngồi dậy.

Tất cả mọi người có thể nhìn thấy phía sau đầu với mái tóc dài của cô gái, thân hình vặn vẹo kỳ lạ, thấy cô ta muốn bước ra khỏi quan tài với tư thế méo mó kỳ lạ…

Du Châu, “Hình như là người giả trang, thế thì tốt rồi, làm tôi sợ chết khϊếp!”

Lâm Tiêu, “Xin chào? Cô là người canh giữ chìa khóa sao?”

Ai ngờ ngay sau đó!

Người phụ nữ đang vùng vẫy đột nhiên dừng lại, đầu quay ngoắt 180 độ. Cái đầu gãy giắt lên cổ, trên đó còn có máu đỏ tươi, cô ta ngẩng mặt cứng đờ, trợn đôi mắt to bị móc rỗng.

Đệch mẹ nó a a a‼!

Thứ mà bọn họ tưởng là người, thì lại là một con rối hình người!

Chỉ là ngay lúc này, một bàn tay đặt lên mép quan tài, một cô gái tóc dài chui ra ngoài. Cô ôm đầu con rối, ấn nó vào quan tài, còn khẽ thì thào với giọng điệu mừng rỡ, “Rốt cuộc mọi người cũng đến rồi… tôi chờ mọi người lâu quá… ồ xin lỗi, hình như tôi không lắp đầu vào cho cô được nữa?” Cô khẽ buông tay, cái đầu lại rơi xuống, hốc mắt trống rỗng kia như đã thấy hư không, không có gì, hoặc là nhìn chòng chọc vào bọn họ không buông, chứa sự độc địa không ai phớt lờ được!

Thẩm Liên Liên hét chói tai, bật khóc ngay tại chỗ, cuối cùng sắc mặt Tôn Hàm tái nhợt, không kìm nén được nữa, cô ta nhũn chân ngã xuống đất, rơi nước mắt, thậm chỉ là còn kêu to cô ta không quay nữa, muốn về nhà! Mấy người đàn ông cũng bấu vào nhau, sợ hãi khϊếp vía đến mức mất bình tĩnh.

Cô gái ôm con rối áo trắng quay người lại, chớp chớp đôi mắt to nghiêm túc và đầy căng thẳng, “Suỵt! Nhỏ tiếng chút, nếu để thứ kia nghe được thì chết chắc!”

Mẹ kiếp bây giờ cô phải chết chắc mới đúng‼!

MC Hòa Gia Tân cũng mất kiểm soát, sau khi Tôn Hàm thấy rõ cô gái đứng ở phía sau người áo trắng là Triệu Chi Ý, cô ta như sắp điên đến nơi, giận dữ quát to, “Cô rảnh rỗi chạy vào quan tài làm cái quái gì vậy? Cố ý giả quỷ dọa bọn tôi sao? Cô thật quá đáng!”

Triệu Chi Ý “ồ” lên, còn đang hoang mang, nghe càng vô tội hơn, “Chỉ là thấy chỗ này nguy hiểm quá nên tôi muốn tìm chỗ nấp, chờ mọi người tập hợp để để có thể chiến đấu vào một ngày khác!” Tất nhiên cô không trốn vì sợ mà là cô cẩn thận, chưa chuẩn bị kỹ càng thì sẽ không lỗ mãng.