Xuyên Thành Bé Trà Xanh Bị Các Anh Trai Đỉnh Lưu Chán Ghét

Chương 20

Ông ta mở miệng ra, cất giọng khàn khàn nói đúng một chữ, “Đói!”

Ông ta rất đói, bụng trống rỗng, ông ta muốn ăn đồ ăn. Như nhớ lại mùi vị ngọt ngào của dâu, ham muốn thèm ăn khiến ông ta lại vùng vẫy.

Triệu Chi Ý giơ nắm đấm, “Không nghe lời tôi đúng không?”

Ông cụ - Đại Mộc, “…Đói! Đói!”

Ác bá Triệu, “…”

Trong mắt ác bá làm gì có quỷ quyền? Nhưng quanh đây còn có người đang nhìn, cô không thể phát huy trình độ thật được, hơn nữa cũng không thể để lộ hình dáng thật.

Cô quay đầu nói, “Tiểu Tương, cậu đi mua nhiều đồ ăn tới đây.”

Tương Húc hoang mang nghệt cả mặt ra, “…???’

Chuyện gì thế này, tại sao cậu ta có cảm giác là lạ ấy? Như thể nhiệt độ đang hạ dần mấy độ?

“Chị Triệu, rốt cuộc anh Đại Mộc bị cái gì thế? Hơn nữa, anh ấy không thể ăn được nữa, nếu còn ăn thì bụng sẽ vỡ thật đó!”

Bác sĩ Trương gật đầu tán thành, Đại Mộc thật sự không thể ăn thêm, hơn nữa ông ta cũng muốn biết Đại Mộc gặp chuyện gì.

Triệu Chi Ý, “Đừng lo, không phải mua cho Đại Mộc ăn đâu, cậu mua về rồi nói.”

Tương Húc ôm lòng nghi hoặc, đi mua mấy túi rau xào trong tiệm ăn đồ Trung, nghĩ đến việc Triệu Chi Ý bảo mua nhiều chút, cậu ta bảo tiệm ăn gói thêm vài món đồ hầm đồ nướng. Mãi đến khi cậu ta không xách nổi nữa mới tay xách nách mang chạy về bệnh viện.

Khi cậu ta về mới phát hiện Đại Mộc đã leo xuống giường, ngồi trên sofa nghỉ ngơi, mặc dù nhìn anh ta hơi ngờ nghệch nhưng tình hình đã tốt hơn rõ ràng so với lúc trước!

Điều này khiến cậu ta mừng rỡ!

Tương Húc nhanh nhẹn đặt mấy món ăn lên bàn, Đại Mộc như cây cà bị sương giáng đã chú ý đến đồ ăn vì mùi thơm từ lâu, hai mắt đỏ ngầu khịt khịt mũi, còn có chất lỏng đáng ngờ chảy ra khỏi miệng. Khi anh ta sắp nhào tới đồ ăn, may mà Triệu Chi Ý đã gọi lại, cũng dọa Tương Húc.

Tiểu Anh rất nhát gan, cô ấy tránh một bên, không dám tới gần, cô ấy cũng cảm thấy Đại Mộc như bị ma nhập, vô cùng đáng sợ.

Thấy mọi thứ đã được chuẩn bị xong, Triệu Chi Ý bèn đuổi Tương Húc, bác sĩ Trương và Tiểu Anh ra ngoài, vì cô thể để người khác thấy được bộ mặt thật của mình.

Sau khi nhóm Tương Húc Tiểu Anh đi rồi, ông cụ Đại Mộc cũng không nhin được, ông ta lao tới nhét thịt hầm vào miệng, Triệu Chi Ý nhấc đũa đánh về phía ông ta, khiến ông ta kêu la mấy tiếng, ôm đầu muốn cử động nhưng lại không làm được vi.2 đau!

“Tự mình ăn đi, không được ăn bằng thân thể của Đại Mộc!”

“…A!” Không!

Ác bá Triệu không thích nói nhiều, cô lại vung đũa đánh ông ta.

“…”

Ông cụ cúi đầu u ám, nhìn chằm chằm cô gái trước mắt với ánh mắt đỏ ngầu, mặc dù cơn thèm ăn trong người bảo ông ta phải lao vào cắn xá nhưng bản năng ông ta biết hiện giờ rất nguy hiểm, nếu không nghe lời cô gái này, có thể ông ta sẽ bị cô đánh đến nỗi hồn phi phách tán!

Cuối cùng ông ta bay ra khỏi thân thể Đại Mộc như đã thỏa hiệp, nhưng ông ta cũng ấm ức, với trạng thái này, đừng nói là ăn đồ ăn, ngay cả chạm còn không được. Ông ta không có cách nào ăn được, nếu không thì đã chẳng nhập vào người Đại Mộc. Nhưng ham muốn cũng thúc giục ông ta lao vào bàn tràn, linh hồn lơ lửng giữa không trung, trong đôi mắt tham lam chi.3 có thịt lợn kho, măng, thịt bò kho, chân giò lợn, sườn, gà, vịt và cá...

Đôi mắt của ông cụ càng lúc càng đỏ, dù biết mình không chạm vào được nhưng ông ta cũng không kìm nén ham muốn, vươn bàn tay gầy như chân gà về phía đồ ăn!

…Ủa? Ông ta lấy được thịt kho tàu rồi đây này? Không quan tâm, ông ta đói quá! Muốn ăn đồ ăn, phải ăn đồ ăn, không ai có thể cản được ông ta!

Chẳng bao lâu sau, cả bàn đồ ăn đều vào miệng ông cụ, cả thân quỷ ngồi trên bàn, Đại Mộc bị ông ta phớt lờ đã ngã xuống đất, đập đầu xuống đất sưng một cục to.