Giang Vọng nhíu mày, mùi hương nhàn nhạt của con gái tràn ngập trong không gian tối tăm. Móng tay cô sượt qua mu bàn tay cậu, cậu vô thức nắm chặt tay, giấu tay vào trong áo len.
Tiếng phá khóa càng ngày càng lớn. Lục Lê không hỏi sáp tới gần, hỏi thầm bên tai Giang Vọng: “Giang Vọng, đồ đạc trong nhà không sao chứ?”
Hơi thở nhẹ nhàng như sợi lông vũ quét qua vành tai Giang Vọng khiến bên tai lạnh tới sắp đông cứng dần nóng lên. Trong bóng tối, Giang Vọng bịt chặt miệng Lục Lê một cách chính xác: “Suỵt.”
Lục Lê ngẩn ra, tay Giang Vọng lạnh quá, hệt như vừa ôm quả cầu tuyết trong tay vậy, muốn nắm chặt tuyết nhưng lại sợ nó sẽ tan hết. Cô vô thức nín thở, nghĩ tới chiếc áo phao cô muốn tặng anh vẫn bị vứt trong kho đồ trong game.
Giang Vọng không để ý tới Lục Lê, cậu dán sát tai lên cánh cửa tủ, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bọn họ đã vào nhà, tiếng bước chân cũng chốc gần chốc xa, một nặng một nhẹ.
Tiếng người nói chuyện loáng thoáng vang lên…
“Ba, con đã nói chắc chắn cậu ta không ở đây mà, sao ba cứ nhất quyết tới vậy!”
“Giang Nghiêu, Giang Vọng là em trai con.”
“Ba này, bác hai bỏ trốn thật rồi ạ? Ông nội đích thân tới đi bắt bác về kìa. Sao bác hai vô sinh mà còn vui thế ạ? Ba ơi, vô sinh là yếu sinh lý ạ?”
“... Giang Nghiêu, bình thường mẹ con nói mấy chuyện này với con hả?”
“Không hẳn ạ, chuyện khác cũng nói!”
“...”
Giang Vọng nắm chặt tay.
Ba tháng trước, chuyện nhà họ Giang huỷ hôn đã được báo đài đưa tin, công ty lớn tới vậy, ai nấy cũng như đang nghe truyện cười, ngay cả người trong khu cậu ở cũng bàn tán chuyện này mấy ngày liền.
Hoá ra là vì Giang Bắc Tâm không thể có con nữa, cho nên bọn họ mới vội vàng muốn đón Giang Vọng về! Lục Lê lén nhìn Giang Vọng, nghĩ bụng: đúng là chuyện gì cũng xảy ra được!
Vậy nên, Giang Vọng là đứa con trai duy nhất của Giang Bắc Tâm.
Giang Nam Úy đứng trong phòng khách nhìn căn nhà nhỏ gần như chỉ có bốn bức tường, không tự ý vào phòng lục tìm đồ đạc. Sau khi suy nghĩ chốc lát, anh ấy viết số điện thoại lên tờ giấy để lại cho Giang Vọng.
Viết xong còn xoa đầu Giang Nghiêu: “Giang Nghiêu, viết phiên âm cho em con đi.”
Giang Nghiêu lẩm bẩm: “Ba không biết viết chắc?”
Giang Nam Uý không để ý tới thằng con, đợi cậu ấy viết xong rồi mới đặt tờ giấy ở nơi rất dễ thấy, sau đó dắt con trai về, còn không quên để lại lời nhắn cho căn phòng không người: “Sau tết lại đưa con tới thăm em nhé.”
Im lặng hồi lâu, tiếng bước chân mới xa dần, tiếng đóng cửa cũng vang lên.
Giang Vọng chậm rãi buông Lục Lê ra, chầm chậm mở cửa tủ quần áo, tiếng chân chạm đất rất khẽ khàng, như đang thử thăm dò xem người ở phía ngoài rốt cuộc đã rời đi hay chưa.
Vị trí bên cạnh Lục Lê trống rỗng, cô không khỏi thở dài: Nhóc con này sống còn khổ hơn cô nghĩ nhiều.
Cô cũng không dám mong Giang Vọng quay về bế cô ra, bèn dùng cả chân lẫn tay bò ra ngoài.
Đợi Lục Lê đi ra, Giang Vọng đã cất mảnh giấy đi.
Hiện giờ Giang Vọng có trưởng thành sớm hơn tuổi đến mấy thì cũng chỉ là một đứa trẻ, Lục Lê có thể nhận ra cậu đang đấu tranh tâm lý chứ không phải đã hoàn toàn thất vọng với Giang Bắc Tâm. Dáng vẻ Giang Vọng chỉ cúi gằm xuống, chẳng nói chẳng rằng khiến người ta xót xa quá đỗi. Đặc biệt là khi gương mặt cậu lại trắng trẻo ngoan ngoãn như này nữa chứ!
Lục Lê suy nghĩ một lát, khẽ hỏi: “Giang Vọng, cậu không muốn về nhà hả?”
Lúc này cô mới hối hận, tại sao không tìm hiểu kỹ càng các mốc thời gian trong cốt truyện của Giang Vọng chứ? Thành thử ra giờ cô chẳng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, thậm chí trên giao diện game, độ thiện cảm và tiến độ chinh phục Giang Vọng đều biến thành màu xám trắng luôn rồi, chỉ đành thử mò mẫm tiến về trước thôi.
Phía trước dường như là một cuộc sống và cuộc đời hoàn toàn mới.
Giang Vọng nhướng mắt: “Đây là việc của tôi, lúc trước cậu định nói gì?”
Nói về chủ đề này, Lục Lê lại bắt đầu đau đầu. Cô suy nghĩ hồi lâu, chợt nhớ tới tờ quảng cáo cho thuê nhà phía dưới tầng, bỗng phụt ra một câu: “Tôi muốn thuê nhà ở.”
Giang Vọng nhìn Lục Lê với vẻ cạn lời, có phải con nhóc này tưởng cậu dễ lừa lắm không hả?
“Bây giờ cậu không muốn về nhà, nhưng vẫn cần chỗ ở mà, tôi sẽ trả tiền thuê nhà.” Lục Lê cố gắng thuyết phục Giang Vọng tin mình: “Vả lại cũng sắp tết rồi, tôi không muốn ở một mình.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Vọng hơi thay đổi, nhíu mày hỏi: “Ba mẹ cậu đâu?”
Lục Lê ngẩn ra khi nghe thấy câu hỏi này, ba mẹ?
Ba chết rồi, mẹ đã gϊếŧ chết ba.
Cô nhớ tới ngày chia li và gương mặt bình thản của Tống Minh Nguyệt, dáng vẻ ấy cực kỳ xa lạ với cô, cũng vạch rõ ranh giới với người mẹ trong ký ức mười bảy năm qua của cô.
Tống Minh Nguyệt trước kia đã chết rồi, có lẽ điều ấy cũng có nghĩa là mẹ cô cũng đã chẳng còn nữa.
Lục Lê nghe giọng mình nói: “Bọn họ đều qua đời cả rồi, tôi không có chỗ nào để đi cả.”
Cô chăm chú nhìn Giang Vọng, biết cậu sẽ không từ chối mình vào lúc này. Bởi giờ phút ấy, họ đều là những kẻ chẳng có nhà về.
Giang Vọng cuộn chặt ngón tay thành nắm đấm. Cậu mấp máy môi, cuối cùng vẫn không từ chối: “... Được.”
Lục Lê chớp mắt, bỗng mím môi nở nụ cười.
Giang Vọng quay mặt đi, không nhìn lúm đồng điếu bên má Lục Lê nữa.
Cậu ấy cười lên trông giống đứa ngốc quá.