Nuôi Con Trong Game Yêu Đương

Chương 4

Thành phố Hoà, khu phố đèn đỏ.

Con hẻm chật hẹp chia cắt khu phía đông và khu phía tây thành hai thế giới sáng tối rõ ràng, một bên đèn đuốc lấp lánh, bên còn lại im lìm lặng ngắt.

Trong con hẻm, tiếng chai thuỷ tinh leng keng xen lẫn tiếng đàn ông chửi bới vang vọng.

Ổ gà ổ chuột trên đường đọng đầy nước từ cơn mưa hôm qua.

Có bóng người gầy gò bất chợt chạy dọc con hẻm, bàn chân đi đôi dép lê giẫm vào vũng nước trên đường, nước bùn lập tức bắn tung toé vào người đàn ông đang gục bên đường.

"Giang Vọng! Mày quay lại đây cho ông!" Người đàn ông gào giọng chửi bới, giơ tay toan đứng dậy, nhưng men say lại khiến người đàn ông loạng choạng ngã phịch xuống đất: "Thằng nhóc khốn kiếp, chạy nhanh gớm..."

Người khu phía Tây không ai không biết Giang Vọng.

Không chỉ bởi vì cậu ngoan ngoãn đáng yêu, còn bởi vì cậu có một người mẹ làm nghề buôn hương bán phấn. Người nơi đây đủ loại thượng vàng hạ cám, chẳng thiếu loại nào.

Dáng người cậu bé nho nhỏ, nhưng chạy cực nhanh.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn dính chút bụi bẩn, đôi mắt đen láy sáng ngời, cậu mím chặt môi, chiếc áo ba lỗ cậu đang mặc thấm đẫm mồ hôi. Cậu nhanh nhẹn lách mình vào trong con hẻm, chẳng mấy chốc đã chạy tới góc heo hút nhất của khu phía tây.

Bóng đèn đường cũ kỹ lúc được lúc hỏng, đường xá cũng chẳng dễ đi. Đống rác chất đống trước cửa bốc mùi hôi thối dưới cái nóng gắt, Giang Vọng đã quá quen với điều đó.

Giang Vọng vẫn chạy rất nhanh, sải bước đi vào hành lang, chạy thẳng tới tầng bốn mới dừng lại, đoạn mở khoá cửa, vào nhà. Ấm nước cậu đun trước khi ra khỏi nhà vừa đúng lúc sôi lên, kêu từng tiếng lục bục.

Giang Vọng kiễng chân, cẩn thận rót một cốc nước nóng, cầm lên thổi nguội hồi lâu, mái tóc ướt rượt mồ hôi dính chặt lên trán, khí nóng dày đặc bốc lên, lướt qua hàng mi cực dài của cậu, tiếp đó lơ lửng bay lên trên, hệt như cơn nóng mùa hè tới đêm rồi vẫn chưa chịu giảm nhiệt.

Cốc nước đỡ nóng hơn, tiếng ho khụ khụ vang lên trong phòng ngủ. Giang Vọng vội vàng móc vỉ thuốc trong túi áo ra.

Bây giờ tiệm thuốc nhỏ dưới tầng đã đóng cửa, cậu chạy lâu lắm lắm mới xin được một bà cụ cho vỉ thuốc hạ sốt mà không lấy tiền.

"Mẹ."

Giang Vọng mở cửa, người phụ nữ nằm trên giường mở mắt, câu đầu tiên lại là: "Bao nhiêu tiền?"

Giang Vọng bẻ vỉ thuốc lấy thuốc, cố gắng hết sức giúp mẹ uống thuốc xong mới đáp: "Không mất tiền."

Giang Liên nhíu mày uống thuốc, nhìn khóe môi hơi nhếch của con trai, nói: “Giang Vọng, mẹ nói với con rất nhiều lần rồi, không được cười với người khác!”

Giang Vọng không cười nữa, nhỏ giọng nói với vẻ không hài lòng: “Mẹ có phải người khác đâu!”

Giang Liên khịt mũi, lẩm bẩm: “Nhóc con không nghe lời.”

Giang Liên lại kéo tay Giang Vọng, uống hết cốc nước trong tay cậu, cảm giác đắng nghét ở đầu lưỡi mới đỡ hơn. Cô ấy thở phào một hơi, nhìn con trai từ đầu tới chân, vươn tay lau sạch vết bụi bẩn dính trên má cậu: "Ngã rồi hả?"

"Không ạ."

"Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

Giang Liên hỏi mấy câu xong thì cơn buồn ngủ ập tới. Đầu óc cô ấy vốn váng vất mệt mỏi nên vừa nằm xuống đã thϊếp đi.

Trong căn phòng chật chội, bừa bộn chất đủ loại quần áo.

Giang Vọng ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm Giang Liên, đoạn vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào bên mặt nóng bừng của cô ấy, nghĩ bụng: Nếu ngày nào mẹ cũng về nhà sớm thì tốt biết mấy.

Cậu muốn lớn lên thật nhanh để có thể chăm sóc mẹ.

Hồi lâu sau, Giang Vọng đứng dậy dọn dẹp nhà cửa.

Dáng người gầy nhỏ hệt như con chuột náu trong chỗ tối, cậu lặng lẽ di chuyển khắp phòng, sau khi gấp gọn quần áo thì quét dọn phòng sạch sẽ.

Ánh trăng mờ ảo len lỏi vào căn phòng qua khung cửa sổ hẹp nhỏ.

Đã hơn nửa đêm rồi. Giang Vọng nghiêng đầu nhìn về phía khung cửa sổ chưa đóng, nghĩ một lát rồi chạy tới bên cửa, cậu muốn đóng nó vào.

Bỗng nhiên, một tiếng "bùm" cực lớn vang lên cách đó không xa, Giang Vọng nhoài người ra nhìn, tức thì ngẩn ngơ. Từng chùm pháo hoa hệt như sao băng thắp sáng màn đêm đen tối, khiến ánh sao trên cao trở nên lu mờ. Cuối cùng pháo hoa tan biến, bầu trời trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Giang Vọng kiễn chân đóng cửa sổ, rời khỏi phòng mẹ.

...

[LiLi, bạn có chắc chắn muốn đốt pháo hoa cho Giang Vọng?]

[Chắc chắn.]