Không lâu trước đây, băng gạc trên đầu Sở Nghiên đã được tháo xuống, nhưng trên trán vẫn còn một vết sẹo nhỏ. Bác sĩ đã kê thuốc giúp mờ sẹo, dặn cô nhớ bôi mỗi ngày. Tuy nhiên vì vết thương quá sâu, dù có lành, nơi đó cũng sẽ để lại một vết sẹo mờ nhạt.
Thẩm Hành đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng da quanh vết sẹo. Nụ cười trên mặt anh nhạt dần, sự hối lỗi và buồn bã hiện lên trong đôi mắt đen láy, trong veo của anh.
“Xin lỗi Nghiên Nghiên, nếu tôi xuất hiện sớm hơn, em đã không phải trải qua những chuyện đau lòng này."
Sở Nghiên lại tỏ ra rất thoải mái, cô vén mấy sợi tóc lòa xòa xuống, cơ bản là che được vết sẹo, nở nụ cười tươi: "Anh nhìn xem, thế này là không thấy gì nữa rồi. Anh đã cứu tôi từ dưới nước lên, vậy nên anh xuất hiện không hề muộn, mà là vừa kịp lúc."
Thẩm Hành cũng bật cười, nét trẻ con còn sót lại giữa tuổi thiếu niên và thanh niên, mang một sức hút đặc biệt.
Với nụ hôn nhẹ rơi xuống môi, Thẩm Hành đờ người ra, ngơ ngác nhìn cô, như mất hết khả năng suy nghĩ.
Ngay sau đó, mặt anh đỏ bừng, tay ôm lấy khuôn mặt nóng ran, khó khăn lắp bắp nói: “Nghiên Nghiên… em… em… em làm gì vậy?”
Sở Nghiên trả lời một cách hiển nhiên: “Hôn anh đó.”
“Vậy tại sao… tại sao lại hôn tôi?”
Sở Nghiên chớp mắt: “Muốn hôn thì hôn thôi.”
Đôi tai của Thẩm Hành đỏ rực, như thể máu sẽ rỉ ra bất cứ lúc nào. Dù trông anh có vẻ là một người phóng khoáng, hướng ngoại, nhưng sau khi bị Sở Nghiên hôn, anh như biến thành một chú chim non vừa mới nở, ngây ngô và thuần khiết đến mức đáng sợ.
Sở Nghiên ngạc nhiên hỏi: “Trước đây khi tôi hôn anh, anh cũng ngượng ngùng thế này à?” Dù sao họ sắp kết hôn rồi mà.
“Không phải, chỉ là… chỉ là tôi không ngờ em không nhớ tôi, mà vẫn sẽ… vẫn sẽ…” Cậu cúi thấp đầu, tay vẫn không buông khỏi khuôn mặt, vẻ ngượng ngùng như đà điểu đang trốn tránh.
Một lúc sau anh mới bình tĩnh lại, ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy long lanh hơi sương, pha lẫn sự xấu hổ và niềm vui, sự ngây thơ trong sáng khiến Sở Nghiên đang mất trí nhớ có cảm giác như quay trở lại thời niên thiếu.
Anh từ từ nắm lấy tay cô, đan chặt các ngón tay vào nhau, yết hầu khẽ chuyển động, nụ cười trong trẻo thoát ra từ khóe môi: “Nghiên Nghiên, tôi rất vui.”
Sở Nghiên nhìn cậu một lúc lâu, sau đó cũng dần dần nở nụ cười: “Ừ, tôi cũng vui.”