Ta, Linh Thú Bản Mạng Của Nhân Vật Phản Diện, Capybara

Chương 5

Một ngày nọ, hắn thi đấu kiếm thuật với đệ tử kiếm tông, dùng thế như sấm sét, chỉ một chiêu là có thể thắng.

Lại một ngày khác, hắn tay không chiến đấu với hổ có cánb, đến phút sinh tử, hắn bỗng ngộ ra thân pháp ‘Khinh Hồng Loạn Bộ’

Hắn ở ngoài hai tay cùng nở hoa, còn ta trong tông môn ăn uống tiêu dao.

Đang lúc ta nghĩ cuộc sống tốt đẹp này còn có thể kéo dài rất lâu, thì Lâm Tịch trở về.

Vừa về, hắn liền xách ta ra khỏi nước.

"Tháng sau ngươi theo ta tham gia Đại hội Ngự Thú."

"Hả... Đại hội Ngự Thú?"

Vừa mới tỉnh ngủ, ta chưa nhận thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.

Cho đến khi cái hệ thống mất tích bấy lâu bỗng xuất hiện, hò hét trong đầu ta.

"A a a a——"

"Cuối cùng cũng đến tuyến chính! Kích động không? Vui không?"

Tuyến chính?

Ồ, ta chợt nhớ ra...

Đại hội Ngự Thú ba năm mở một lần chính là điểm mở đầu của phản diện Lâm Tịch.

Thiên tài ngự thú sư Lâm Tịch dẫn theo Xích Kim Xà đại sát tứ phương, nhưng đến trận chung kết lại gặp nam nữ chính vô danh, hắn mất đi ngôi quán quân và á quân, đành chấp nhận đứng thứ ba. Kể từ đó, kẻ luôn kiêu ngạo như hắn bị đả kích nặng nề, bắt đầu đối đầu với nam nữ chính và dần dần hắc hóa, trở thành nguồn gốc của mọi tội ác.

Vậy vấn đề là...

Ta, một con Capybara.

Ngoài việc ăn, ta chỉ biết ngủ.

Lâm Tịch định dẫn ta đi đại sát tứ phương kiểu gì?

Hiển nhiên, hệ thống cũng mới nhận ra vấn đề này.

"Hay là từ giờ ngươi cố gắng luyện tập đi, cố giúp Lâm Tịch vào chung kết?"

Ta chẳng buồn quan tâm đến hệ thống, chỉ ngây ngốc nhìn Lâm Tịch.

"Thi đấu...ta nhất định phải đi sao?"

"Đệ tử nội môn Ngự Thú Tông đều phải tham gia, đây là chuyện liên quan đến danh dự của tông môn, trừ khi ngươi không phải là linh thú của ta."

Khế ước bản mệnh ở Đại Lục Ngự Thú, không chết thì không giải được.

Lời của hắn rất đơn giản, ta phải đi tham gia thi đấu, hoặc là chết.

Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Rồi cố gắng trèo lên người Lâm Tịch, vươn cái móng vuốt nâu nâu, vỗ vỗ vai hắn.

"Ta chẳng biết gì cả.”

“Thi đấu, phải trông cậy vào ngươi rồi."

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày lên đường.

Trước lúc đi, hầu hết đám linh thú trong tông môn đều kéo đến tiễn ta.

Bọn chúng xếp thành hàng dài, từng con một đến chào tạm biệt. Lão tướng quân Thủy Linh Quy, kẻ luôn đứng đầu trong trò chồng cao cao, tặng ta một mảnh vỏ rùa đã tróc ra từ trăm năm trước, nghe bảo cứng như sắt, chống được cả lửa lẫn nước.

Đội trưởng bát quái Tiểu Đội Thanh Loan thì tặng hai chiếc lông đuôi đỏ rực như lửa, nói rằng có thể dùng để truyền âm từ ngàn dặm, gửi tín hiệu cầu cứu.

Còn có cả Âm Xà, Kiến Xích Diễm, Huỳnh Lộc, Dê Mộng Ngủ...

Không thể không thừa nhận, đám linh thú này thật quá nhiệt tình, tặng quà đến mức ta cảm giác như chúng muốn tiễn ta đi luôn không bằng…