Ta, Linh Thú Bản Mạng Của Nhân Vật Phản Diện, Capybara

Chương 1

Trước khi xuyên qua, hệ thống hỏi ta muốn làm bạch nguyệt quang hay là nốt chu sa?

Ta có ý định của riêng mình—

Ta đã sớm không muốn làm người nữa.

Thế là ta yêu cầu được làm linh thú bản mệnh của nhân vật phản diện.

Hệ thống: “Ồ, ngươi chọn con đường chiến hữu hả? Được thôi, hệ thống của chúng ta có thể biến ngươi thành một con linh thú mạnh mẽ. Ngươi muốn huyết mạch nào? Chu Tước hay Huyền Vũ...”

Đến ngày hóa thân thành linh thú, hệ thống vẫn lải nhải không ngừng, giảng giải sự lợi hại của từng loại huyết mạch, làm sao để cộng thêm máu, đi theo dòng chí mạng, dòng nhanh nhẹn, dòng phòng ngự....

Còn ta, đầu óc vẫn mơ màng, nghĩ về con Capybara mà ta vừa lướt thấy——

Bị vịt mổ cũng không động đậy.

Người ta đặt đồ lên đầu nó, nó cũng không nói không rằng.

Trạng thái tinh thần ổn định, toát ra một vẻ đẹp như sắp chết mà lại không giống sắp chết.

Đúng là thú cưng trong mộng.

Khi nào ta có tiền, nhất định phải nuôi một con.

Hệ thống hỏi ta: “Ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Xuyên qua pháp trận khế ước bản mệnh đủ màu sắc, ta nhìn chằm chằm vào thiếu niên đứng ở trung tâm pháp trận.

Hắn đang dùng linh lực ép máu từ đầu ngón tay, niệm chú, vẽ bùa.

Triệu hồi ta, và cùng ta ký khế ước linh thú bản mệnh.

Lâm Tịch, thiên tài số một của Ngự Thú Tông.

Chủ nhân tương lai của ta.

Mỗi nét vẽ của hắn đều ẩn chứa sức mạnh của trời đất, khiến mây đen cuồn cuộn kéo đến, kim lân hóa rồng.

Mọi người trong tông môn đều xôn xao bàn tán.

“Lâm Tịch mới mười sáu tuổi mà đã có thể điều khiển trận pháp thượng cổ, không biết sẽ triệu hồi ra linh thú kinh khủng cỡ nào.”

“Trận pháp thượng cổ này còn phải lấy khế ước bản mệnh làm ràng buộc, nếu triệu hồi ra linh thú tầm thường thì chẳng phải lãng phí một thiên tài rồi sao.”

“Ngậm miệng lại đi, linh thú bản mệnh của thiếu tông chủ làm sao có thể tầm thường? Ngươi nhìn trận phong vân biến đổi thế này, ta cá rằng chắc chắn là một con linh thú đỉnh cấp, có khi còn là thần thú trong truyền thuyết cũng nên...”

“Ui chà——! Mau nhìn kìa!”

Bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn.

Ta, lấp lánh ra mắt.

Ta vừa mới mở mắt.

Liền nhìn thấy thiếu niên đang đứng trước mặt.

Hắn mang bộ y phục đen phấp phới, đứng trong gió tuyết, thân hình như tùng bách.

Nhưng sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua, hắn sẽ bị xé rách.

Biểu cảm càng thêm phong phú, lướt qua những cảm xúc kinh ngạc, chấn động, nhục nhã, phẫn nộ, giễu cợt, không cam lòng...

Hắn bị làm sao thế nhỉ?

Ta chậm rãi chớp mắt.

Nghe trong đám đông có người hô lên: “Sao thiếu tông chủ lại triệu hồi ra một con chuột to thế này?”

Chuột to?

Ta cúi đầu, nhìn lại chính mình.

Cố gắng lắm mới thấy được hai cái tay nhỏ ngắn ngủn.

Có vẻ quen quen.

Lại nghe thấy hệ thống la lên: “Ta chỉ có chút lơ đễnh thôi, sao ngươi lại hóa thành con Capybara rồi a a a a a——”