Không hổ danh là nữ thần phong cách, cách chọn người cũng đầy dứt khoát.
Người có số phiếu cao thứ hai, Hàn Dịch, chọn đội hai người, và thành viên đồng đội là Thẩm Tinh Hoài.
【Wow!!! Ảnh đế không thẳng thật rồi!】
【Lại chọn anh Thẩm, này là fanservice kép à?】
【Tốt lắm, tên cặp đôi có rồi, gọi là ‘Nhất Tâm Nhất Ý’ nhé.】
Ba người còn lại tự động thành nhóm cuối cùng.
Trước khi xuất phát chụp ảnh quảng bá, Hứa Mộng Du nhận được một tin nhắn từ tổ đạo diễn.
Nội dung là nhiệm vụ ẩn của thợ săn, cần phải hoàn thành trong ngày hôm nay: làm cho một trong các khách mời tự nguyện nói với mình câu “Chúc ngủ ngon”. Nếu thất bại, ở các vòng sau sẽ có nguy cơ bị lộ thân phận.
Trong sách gốc, sau này có một vòng công khai vật dụng cá nhân của thợ săn. Chương trình sẽ tiết lộ một vật dụng của những thợ săn chưa hoàn thành nhiệm vụ, để các khách mời tự đoán ai là chủ nhân của nó.
Vậy nên, tốt nhất là các thợ săn nên hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Cậu nhìn vào nội dung tin nhắn, nhiệm vụ này cũng khó quá chứ. Nếu là chào tạm biệt còn dễ, nhưng bắt người khác tự nói câu đó thì thật không đơn giản, còn dễ gây nghi ngờ nữa.
Chơi trong chương trình này mà ngay cả chuyện dễ dàng cũng khó thế sao?
Bây giờ cậu phải tìm ai để nói câu chúc ngủ ngon đây?
Đau đầu thật.
Hôm nay buổi chụp ảnh diễn ra trong rừng rậm, với chủ đề tự nhiên hoang dã, gợi cảm giác một khu rừng xanh ngát.
Tổ đạo diễn đã chuẩn bị trang phục cho mọi người, mỗi người một phong cách khác nhau. Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lễ đều mặc áo sơ mi trắng, nhưng có hoa văn thêu xanh nhạt khác nhau, trông không khác gì đồ đôi.
Sau khi các chuyên viên trang điểm hoàn thành việc trang điểm, họ bắt đầu lên xe để đến địa điểm chụp ảnh.
Mỗi nhóm một xe, địa điểm chụp cũng khác nhau.
“Phía trước đường hơi khó đi, mọi người xuống xe nhé.” Phó đạo diễn nói.
Mọi người cùng nhau xuống xe và đi sâu vào rừng. Hôm nay, Hứa Mộng Du không dám nhìn Hạ Tư Lễ quá nhiều, vì anh ta thực sự đẹp trai quá mức.
Khoác lên chiếc áo sơ mi trắng, Hạ Tư Lễ trông như một hoàng tử bước ra từ khu rừng cổ tích. Tuyết Văn đi bên cạnh anh ta, dáng người cao ráo của cô phối hợp với anh rất hài hòa. Cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh lá với lưng trần, làm tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của mình. Đường rừng khó đi, Tuyết Văn lại mặc váy dài, chỉ mới đi được vài bước đã suýt ngã, may mà có Hạ Tư Lễ bên cạnh đỡ lấy cô.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Hứa Mộng Du đi phía sau họ, tự nhắc nhở mình không được nhìn vào tay của họ, cúi đầu nhìn xuống đường và nghĩ thầm con đường này thực sự khó đi.
Sau khi đi khoảng mười phút, cuối cùng họ cũng tới nơi.
Trường quay đã có khá nhiều nhân viên hiện diện. Nơi này được chọn là một khu rừng xanh tươi, cây cối thưa thớt, cỏ xanh trải dài, trên mặt đất là một tấm thảm lông trắng, những chiếc đèn l*иg nhỏ treo trên cành cây tạo nên một không gian giống như câu chuyện cổ tích “Lạc vào xứ sở thần tiên”.
“Được rồi, các khách mời có thể vào vị trí.”
Mọi người cởi giày và bước lên tấm thảm lông, có giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn họ cách tạo dáng.
“Chúng ta sẽ chụp một tấm, hai nam khách mời cùng nhìn về phía nữ khách mời.”
Tuyết Văn dù cao nhưng đứng giữa hai chàng trai vẫn thấp hơn một chút. Hứa Mộng Du đã có kinh nghiệm chụp ảnh quảng bá từ khi tham gia chương trình tuyển chọn trước đây, còn Tuyết Văn cũng biết cách tìm góc máy. Hạ Tư Lễ thì khỏi cần nói, anh ấy có khuôn mặt chuẩn của một người mẫu, đẹp không góc chết, chụp kiểu gì cũng đẹp.
Tấm hình này được chụp khá suôn sẻ, nhưng những tấm sau thì không dễ dàng như vậy.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ đổi tư thế.”
“Cố gắng chụp sao cho có cảm giác thân mật, mọi người biết thế nào là thân mật không?”
“Ánh mắt rất quan trọng, cần có sự kết nối như có một sợi dây vô hình giữa mọi người.”
“Rồi, bây giờ mọi người nằm xuống.”
Nằm... nằm xuống?
Hứa Mộng Du hơi bối rối, không biết phải nằm sao cho đúng, rồi đạo diễn tiến tới, kéo cậu nằm lên đùi của Hạ Tư Lễ.
“Nằm như thế này.”
Hứa Mộng Du tròn xoe mắt, nói lắp bắp: “Nằm… lên… đùi… đùi sao?”