Bạch Thanh Hoan và hai người khác đã đến trước một lúc, giờ đang ngồi trong một cái đình nhỏ chờ những người còn lại.
Bạch Thanh Hoan nói: “Mọi người về lều nghỉ ngơi chút đi, trông ai cũng mệt rồi.”
Tuy nhiên, khi cả nhóm đến khu lều trại, họ mới phát hiện chỉ có hai chiếc lều: một cho nam và một cho nữ.
“Sao? Chương trình bắt năm thằng con trai ngủ chung à?”
Thẩm Tinh Hoài kéo tấm rèm của lều ra, thấy bên trong có năm cái giường thì sững sờ.
Những người khác khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi ngạc nhiên.
Năm người ngủ chung một lều, điều này thật là ngoài sức tưởng tượng.
【Chương trình lại chơi chiêu rồi!】
【Tôi tuyên bố, hội gay hẳn là vui lắm đây.】
【Chương trình nghèo đến mức không sắm thêm vài cái lều à?】
【Cô trên kia không hiểu gì cả, chính thế mới kịch tính chứ!】
【Cứ tưởng tượng mà xem, kẻ thù tình trường ở ngay bên cạnh, mở mắt ra là thấy người đó, căng thẳng cỡ nào. Và hội gay trong này còn có thể lén lút trao ánh mắt giữa đám trai thẳng, chỉ nghĩ thôi đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.】
【Kịch tính nhất là khi tôi thích cô ấy, cô ấy thích anh ta, anh ta lại thích một anh khác, hahaha, tôi thích lắm luôn.】
【Nhảy lên làm tiên tri đi nào, tôi cũng nghĩ tình huống đó có thể xảy ra lắm chứ.】
“Năm người ngủ chung, chương trình nghĩ sao mà bày trò này vậy?”
Thẩm Tinh Hoài từ bé đã được cưng chiều, chưa từng phải ngủ chung với nhiều người thế này, hơn nữa, đây còn không phải là phòng, chỉ là một cái lều thôi.
Anh quay người định đi tìm đạo diễn, không lâu sau đạo diễn đã có mặt.
“Các khách mời thân mến, thực ra không phải lúc nào cũng ở chung thế này. Sau này sẽ có những phần chơi, ai thắng sẽ được chuyển đến nơi ở khác. Đây cũng là cách để tạo thêm động lực cho mọi người.”
Thẩm Tinh Hoài thấy những người khác không có ý kiến gì, nếu anh tiếp tục kêu ca thì sẽ thành ra quá công tử.
“Thôi được rồi, cứ tạm vậy đi.”
Sau khi đạo diễn rời đi, Thẩm Tinh Hoài hỏi: “Mọi người chọn giường nào?”
Hứa Mộng Du nhớ lại trong nguyên tác, vì chuyện chọn giường mà cậu và Thẩm Tinh Hoài đã lên hot search. Thẩm Tinh Hoài muốn nằm ở giường giữa, vị trí C, mà cậu cũng muốn thế, nên hai người đã tranh cãi.
Hàn Dịch hỏi: “Có ai ngáy không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Thẩm Tinh Hoài quay sang hỏi Hạ Tư Lễ: “Cậu ngủ ở đâu?”
Hạ Tư Lễ lạnh lùng đáp: “Chỗ nào cũng được.”
Thẩm Tinh Hoài lại nói: “Tôi không muốn ngủ gần cửa, lỡ nửa đêm có thú rừng gì thì sao...”
Hàn Dịch cười: “Vậy tôi sẽ ngủ phía ngoài cùng cho.”
“Tôi cũng không muốn ngủ ở trong cùng, sợ mọi người dậy hết mà không ai gọi tôi, ngủ quên thì chết mất.”
“Vậy cậu ngủ giữa đi.”
“Được thôi.” Thẩm Tinh Hoài gật đầu.
Trong lúc mọi người còn đang bàn luận về giường ngủ, Hứa Mộng Du đã kéo vali đến chiếc giường trong cùng, kéo chăn ra và nằm xuống: “Mọi người cứ bàn đi, tôi ngủ trước đây.”
Mọi người: “???”
【Không phải chứ… đã nằm luôn rồi?】
【Hứa Mộng Du, mọi người còn đang thảo luận mà cậu đã tự tiện nằm xuống ngủ rồi à? Thật vô lễ.】
【Mấy người không thấy cậu ấy say sóng à? Nghỉ ngơi chút thì sao? Với lại có mỗi cái lều nhỏ thế này, giường nào chẳng như nhau.】
【Cười ngất, tranh nhau cái vị trí giường ở giữa? Một ngôi sao nào đó tự coi mình là nhân vật chính hay gì? Muốn được ôm cả hai bên chắc?】
Hạ Tư Lễ kéo vali đến giường bên cạnh Hứa Mộng Du, nói: “Vậy tôi sẽ ngủ ở đây.”
Thế là vị trí giường được quyết định: Thẩm Tinh Hoài ngủ giữa, anh cơ bắp ngủ ngoài cùng.
Hạ Tư Lễ đặt vali xuống, đến gần Hứa Mộng Du, cúi xuống hỏi nhỏ: “Cậu còn chóng mặt không?”
Mộng Du mơ màng mở mắt, thấy khuôn mặt điển trai của Hạ Tư Lễ, thì thầm: “Còn một chút, tôi ngủ chút sẽ ổn thôi.”
“Vậy cậu cứ ngủ đi.”
Hứa Mộng Du mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
Hạ Tư Lễ quay lại nói với những người còn lại: “Cậu ấy còn say sóng, mọi người cứ để cậu ấy nghỉ ngơi chút nhé.”
Trong lều của các chàng trai, ai nấy đều im lặng. Còn bên lều của các cô gái thì ngược lại, cuộc trò chuyện đang rất sôi nổi.
Ở bên này chỉ có ba người, nên không có chuyện tranh giành giường.
“Lúc nãy đoán trúng nhiều nhất là Thẩm Tinh Hoài, anh ấy nói Savion làm nghề gì nhỉ? Tôi không nhớ rõ.” Sa Sa ôm một cái gối hỏi.
Bạch Thanh Hoan trả lời: “Hình như là họa sĩ.”
“Họa sĩ? Nhìn cũng có chút khí chất của sinh viên mỹ thuật thật.”
Tuyết Văn từ lúc vào lều đã bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, vô tình nói: “Mấy cô có thấy cái dây chuyền anh ấy đeo trên cổ không?”
Sa Sa hỏi: “Thấy chứ, sao vậy?”
“Đó là dây chuyền của Dilan, lại còn là phiên bản giới hạn.”
“Dilan?” Bạch Thanh Hoan ngạc nhiên, “Đó chẳng phải là nhà tài trợ lớn nhất của chương trình lần này sao?”
“Đúng rồi. Dilan là thương hiệu trang sức cao cấp, tôi hay để ý mấy món này. Sợi dây chuyền trên cổ anh ấy đúng là phiên bản giới hạn mà tôi từng thấy trên tạp chí.”
Bạch Thanh Hoan nói: “Tôi biết Dilan, đó là thương hiệu cao cấp của Pháp, tôi cũng từng mua trang sức của họ. Nghe nói giải thưởng lớn cuối cùng của chương trình lần này cũng do Dilan tài trợ.”
Sa Sa hào hứng nói: “Ôi trời ơi, bao giờ mới vén được bức màn bí mật của các khách mời đây? Hóng quá đi!”
【Ôi trời, nam số 5 hóa ra là đại gia ẩn mình à? Có khi nào là tổng tài bá đạo không?】
【Aaa! Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ trong giới giải trí, tôi ship cặp này!】