Tiếng hét của Barlow khiến Samuel phải dừng lại ngay hành động của mình. Trong vài giây ngắn ngủi, Barlow đã kịp lao tới, giật lại gói hàng và ôm chặt vào lòng.
Trên lầu, bố của Barlow, Brady, cùng mẹ là Yvonn nghe thấy tiếng động cũng bước xuống.
Vừa nhìn thấy Barlow, Brady đã cau mày, quát lớn: "Barlow, con la hét cái gì thế? Lễ nghĩa của con đâu hết rồi?"
Ông quay sang Samuel, giọng vẫn nghiêm khắc: "Còn con, Samuel, có chuyện gì mà lại gây sự với em con nữa?"
Samuel nhún vai: "Con nghĩ bố nên hỏi xem Barlow đã làm gì trước thì hơn."
"Thôi nào, cả hai đừng cãi nữa," Yvonn nhẹ nhàng xoa trán, vẻ mệt mỏi.
Thấy thế, Brady ngay lập tức hỏi han: "Em lại đau đầu à?"
Yvonn phẩy tay ra hiệu mình không sao, rồi quay sang Barlow, dịu dàng nói: "Barlow, lại đây với mẹ."
Nghe mẹ gọi, Barlow nhanh chóng bước tới, quay đầu làm mặt xấu với Samuel đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng anh chỉ thờ ơ, không để ý.
Barlow tiến tới gần mẹ, giọng buồn bã gọi: "Mẹ à…"
"Con ngoan, Barlow." Yvonn vuốt nhẹ mái tóc bạc hơi xoăn của Barlow, giọng đầy âu yếm, "Nói mẹ nghe, vừa rồi đã có chuyện gì vậy?"
Barlow ngắn gọn đáp: "Con theo dõi một streamer về ẩm thực, và họ gửi cho con một món quà nhỏ. Gói hàng vừa tới nơi thì Samuel chẳng hỏi han gì, đã định ném nó đi."
Barlow nói xong, liếc Samuel đầy oán hận, rồi nói thêm: "Chắc anh ghen tị vì con được tặng quà."
"Thật nực cười!" Brady lên tiếng ngay, không chờ Yvonn đáp, "Bố thấy anh con làm đúng rồi đấy. Những gói hàng không rõ nguồn gốc thì tốt nhất là ném đi."
Barlow tức tối, mắt đỏ hoe: "Bố! Đây không phải gói hàng vô danh!"
Yvonn thấy con trai nhỏ giận đến thế, liền nhìn Brady: "Brady, đừng nói nữa."
Rồi bà kéo Barlow lại, ngồi xuống bên ghế sô-pha trong phòng khách: "Nếu là quà từ một streamer về ẩm thực, chắc là đồ ăn phải không?"
"Đúng rồi, mẹ!" Barlow gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy hy vọng, "Con đã bật chế độ hologram để trải nghiệm trước, nó ngon tuyệt vời."
Yvonn mỉm cười dịu dàng: "Con cho mẹ thử một miếng nhé?"
Barlow vui vẻ: "Dạ được chứ!"
Brady bước tới, vẻ mặt nặng nề: "Em yêu, sức khỏe em không tốt, làm sao có thể ăn những thứ này?"
Nói xong, ông ra hiệu cho người giúp việc mang thiết bị kiểm tra an toàn thực phẩm tới từ phòng ăn.
"Mẹ à." Samuel cũng tiến lại, nói với giọng điềm tĩnh: "Nếu mẹ muốn ăn, mẹ cứ bảo đầu bếp riêng chuẩn bị, họ là chuyên gia. Những thứ này, để Barlow ăn thì hơn. Thân thể nó còn khỏe mạnh, có vấn đề gì cũng không sao."
"Anh nói như vậy mà nghe được à?" Barlow tức giận, tay run run khi bóc gói hàng, suýt nữa tự cắt trúng tay mình. Sau đó, cậu tiếp tục bóc, giọng đầy phẫn nộ: "Tâm hồn đã xấu thì nhìn gì cũng thấy xấu! Đúng là những người trưởng thành đáng ghét và bẩn thỉu!"
Nói xong, Barlow tiếp tục loay hoay với gói hàng. Lớp bọc ngoài gồm tới năm lớp: đầu tiên là một hộp carton bình thường, tiếp đó là một hộp kim loại cứng, bất kể va đập cũng không biến dạng. Bên trong là một hộp giữ nhiệt hai lớp với lớp phủ bảo quản, cuối cùng là ba hộp đựng đồ ăn.
Trong số đó, món trứng hấp nhum biển được đóng gói kỹ lưỡng từng con nhum để tránh trứng trôi ra trong quá trình vận chuyển, đảm bảo không một giọt nước sốt nào bị đổ ra ngoài.
Mặc dù đã trải qua quãng đường dài, món ăn vẫn còn ấm, cho thấy streamer đã rất chu đáo khi đóng gói.
Bên trong hộp giữ nhiệt còn có một tờ giấy ghi chú từ streamer, hướng dẫn cách làm nóng lại thức ăn nếu nó bị nguội, kèm theo từng bước chi tiết.
Barlow đọc mà lòng thấy ấm áp. Cậu biết mình đã chọn đúng người để thần tượng.
Khi lớp bao bì cuối cùng được bóc ra, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không gian, len lỏi vào từng ngóc ngách.
Barlow nhìn chằm chằm vào con hàu bọc tỏi vàng ươm, nước miếng trào ra, cậu phải nuốt khan vài lần.
Trong livestream, Barlow đã mê mẩn món này. Vị mềm, trơn, béo ngậy. Ban đầu có chút kỳ lạ, nhưng sau khi ăn được hai con, cậu không thể dừng lại.
"Làm sao có món gì ngon đến vậy?" Barlow thầm nghĩ. Cậu thậm chí còn muốn mời streamer về nhà, ngày nào cũng nấu ăn cho mình.
Lúc này, Yvonn khẽ hít hương thơm, đôi mắt hơi mở to: "Thơm quá."
Nghe mẹ nói thế, Barlow liền nhanh nhảu đưa đĩa đồ ăn tới: "Mẹ ơi, mẹ thử đi, ngon lắm luôn!"
Yvonn định đưa tay nếm thử, nhưng Brady lập tức cản lại: "Em yêu, đợi một chút."
Trước ánh mắt trách móc của Yvonn, Brady lấy máy kiểm tra thực phẩm từ tay người giúp việc, lần lượt quét qua từng món trên bàn. Khi máy phát ra ánh sáng xanh và màn hình hiện lên dòng chữ "An toàn, có thể ăn", Barlow liền vênh mặt, đắc ý nhìn bố và anh trai: "Thấy chưa? Con đã bảo đồ ăn hoàn toàn an toàn, vậy mà mọi người không tin con."
Yvonn xoa lưng Barlow, trấn an: "Được rồi, là bố và anh trai không hiểu chuyện, Barlow của mẹ giỏi nhất."
Barlow cười híp cả mắt: "Hehe."
Món ăn giờ đã nguội đi ít nhiều, nhưng Yvonn không bận tâm. Bà gắp một con tôm tươi ngon, cho vào miệng, khẽ cắn một miếng nhỏ.