Nghe đến đây, mặt Úc Trục Nhan tái xanh.
Nhưng bình tĩnh lại, cậu nhanh chóng suy luận được một thông tin quan trọng từ cuộc đối thoại của chúng.
Hai người này chắc chắn chưa từng gặp cậu trước đây!
Nếu là người quen, họ sẽ không cần suy đoán xem cậu có tiền hay không chỉ dựa vào nơi cậu nhận hàng.
Suy luận như vậy, Úc Trục Nhan đoán bọn chúng chỉ là những tên lưu manh, du thủ du thực trong vùng.
Và điều này sẽ là chìa khóa giúp cậu xử lý tình huống hiện tại.
Nghĩ đến đây, Úc Trục Nhan quyết định làm một việc táo bạo đến khó tin.
Cậu lấy khẩu súng hạt từ ngăn kéo, sau đó mở toang cửa phòng ngủ.
Ngay khi tiếng “tách” vang lên, đèn sáng rực, tất cả mọi người đều lộ diện dưới ánh đèn.
“Các người đến tận nhà tôi rồi à?” Úc Trục Nhan đứng ở cửa, giọng điềm tĩnh, “Sao không nói chuyện với tôi một chút?”
Hai tên trộm giật mình, vội giơ vũ khí lên nhắm vào cậu, mắt không rời khẩu súng hạt trên tay Úc Trục Nhan.
Cùng lúc đó, Úc Trục Nhan cũng đang âm thầm quan sát hai người đối diện.
Một tên cao béo, một tên gầy lùn, cả hai đều mặc áo khoác đen sờn cũ, vải thô ráp, ống tay áo và gấu quần rách te tua, rõ ràng tình hình kinh tế không tốt.
Thậm chí vũ khí chúng dùng cũng chỉ là dao và xà beng.
Đúng như Úc Trục Nhan dự đoán, chúng không thuộc tổ chức có thế lực tại địa phương mà chỉ là hai tên trộm vặt.
Điều này không khó nhận ra, nếu là người có "máu mặt", bọn chúng sẽ không cần phải lén lút hành động vào giữa đêm thế này.
Chính sự cẩn trọng của bọn chúng đã bộc lộ rõ bản chất yếu ớt, chỉ mạnh miệng.
Trong tình huống này, Úc Trục Nhan càng không được tỏ ra hoảng loạn. Con người thường có xu hướng bắt nạt kẻ yếu, chỉ khi cậu tỏ ra cứng rắn, bọn chúng mới sợ.
Thực tế, đúng như Úc Trục Nhan nghĩ, hai tên trộm quả thực bị cách cậu hành động làm cho kinh ngạc.
Khẩu súng hạt tuy là loại cũ, nhưng ngay cả trên thị trường đồ cũ cũng có giá hàng nghìn tinh tệ, hai tên này chắc chắn không thể mua nổi.
Thêm vào đó, sự điềm tĩnh của Úc Trục Nhan không hề giống phản ứng của một người bình thường khi đối mặt với kẻ trộm. Điều này khiến chúng phải nghĩ ngợi, liệu Úc Trục Nhan có biết trước sự việc và đã chuẩn bị sẵn đối phó với chúng hay không.
Khi đối mặt với điều mình không biết, con người thường hay nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ, và càng nghĩ càng sợ.
Tên gầy yếu hơn không chịu nổi áp lực sợ hãi nữa, liền quỳ xuống, tát vào mặt mình liên tục: "Tôi sai rồi, không nên đến nhà anh trộm đồ. Xin anh tha mạng!"
Người thủ vai "đại ca" có khuôn mặt gian xảo, cặp mắt ti hí gian tà đang nheo lại, chăm chú dò xét Úc Trục Nhan, như thể đang đánh giá điều gì.
Úc Trục Nhan vẫn đứng đó, không nói một lời, tay thong thả xoay xoay khẩu súng hạt trong tay, như thể chẳng xem đây là chuyện gì to tát.
"Thành thật xin lỗi, đúng là tôi đã không nhận ra anh," tên kia cúi đầu xuống, giọng nhẹ nhàng.
Khi hắn cúi thấp xuống, tên đàn em đứng bên cạnh bất ngờ lao lên, định cướp súng từ tay Úc Trục Nhan. Đồng thời, tên "đại ca" cũng đứng thẳng người dậy, cười gằn quái dị: “Khẩu súng của cậu có vẻ không đủ nặng! Tôi đoán nó không có hộp năng lượng, đúng không?”
Tên đàn em cũng cười nham hiểm: “Đúng thế, đại ca nói chuẩn đấy! Nhìn xem, hắn còn chẳng dám bắn cơ mà.”
Úc Trục Nhan luôn theo dõi sát sao động tĩnh của chúng, nhanh chóng né tránh đòn đánh. Nhưng thay vì rút lui, cậu tóm lấy cánh tay tên đàn em, bẻ ngược lại và lạnh lùng nói: "Một hộp năng lượng giá tám trăm tinh tệ, dùng được mười lần, các loại cặn bã như các người không đáng để tôi tiêu tốn đến tám mươi tinh tệ."
Cánh tay bị bẻ gãy khiến tên đàn em đau đớn kêu rên, trong khi tên "đại ca" nhanh chóng nhận ra tình thế bất lợi, vội vàng né tránh và bỏ chạy ngay khi thấy họng súng của Úc Trục Nhan chĩa vào mình, không thèm ngoái đầu lại.
Tên đàn em bị Úc Trục Nhan nhanh chóng đánh ngất, cậu dùng cách buộc lợn trói chặt tay chân hắn và quẳng vào phòng vệ sinh.
Hoàn thành xong việc, Úc Trục Nhan ôm lấy Úc Tiểu Thiên đang trốn dưới gầm giường ra, giúp cô bé mặc áo khoác: “Chúng ta sẽ không ở lại đây nữa.”
Sau đó, Úc Trục Nhan bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ngôi nhà này mới được Úc Trục Nhan thuê sau khi xuyên không đến đây, cậu mới ở được hai, ba ngày, nên việc dọn dẹp cũng không quá khó khăn. Chưa đầy một tiếng, mọi thứ đã gọn gàng.
Lúc này đã gần 4 giờ sáng, Úc Trục Nhan nhìn vào tài khoản chỉ còn chưa đến ba vạn tinh tệ, cắn răng mua hai vé tàu bay đến hành tinh Hela cho mình và Úc Tiểu Thiên.
Hành tinh Hela là một hành tinh cấp D, nơi mà cả khu thượng lẫn hạ đều có đội bảo vệ tuần tra riêng biệt, an ninh tốt hơn nhiều so với hành tinh Ba Văn cấp F mà họ đang ở.
Thực tế, trong các hành tinh cùng cấp, Hela luôn được xem là một trong những nơi đáng sống nhất.
Những chuyện như vừa rồi khó có thể xảy ra trên Hela, và nếu có, cũng có thể thông báo cho đội bảo vệ để họ đến xử lý.
Còn hành tinh Ba Văn lại có sự phân chia rõ rệt giữa khu thượng và hạ, khu thượng thì an ninh tạm chấp nhận được vì có đội bảo vệ.
Còn khu hạ thì gần như bị bỏ mặc, chỉ cần có tiền là mọi thứ đều có thể bỏ qua, thậm chí cả mạng sống. Người dân ở đây chỉ có thể dựa vào lính đánh thuê tư nhân để đảm bảo an toàn. Nhưng để nhờ sự giúp đỡ của họ thì cần phải trả một khoản tiền lớn, với giá khởi điểm từ ba ngàn tinh tệ, mà cũng không chắc rằng lính đánh thuê sẽ đến kịp thời.
Chính vì vậy, Úc Trục Nhan không gọi ai trợ giúp ngay khi phát hiện có kẻ đột nhập.
Bởi cậu biết, kêu gọi cũng vô ích.