Câu hỏi của Úc Trục Nhan khiến Lâm Thải Bình khựng lại, nhưng thay vì trả lời, bà lại lái sang một chủ đề mới.
Giọng bà giờ đã dịu đi, khác hẳn với tiếng quát tháo lúc trước: "Tiểu Nhan à, em gái con mới ở với con được mấy ngày thôi mà, sao thái độ của con với mẹ lại thay đổi nhiều vậy? Có phải nó nói gì với con không?"
Lâm Thải Bình thở dài, khẽ nhíu mày, dùng giọng điệu giáo huấn: "Mẹ nói cho con nghe, Tiểu Nhan, con đừng nghe lời con bé. Trẻ con tuổi này thường không phân biệt rõ đâu là thực, đâu là tưởng tượng. Con có thể chưa biết, nhưng trước đây nó còn nói xấu mẹ với anh trai con nữa đấy, bảo mẹ ngược đãi nó... Haha, con thấy nực cười không? May mà Lâm Dung nói với mẹ, chứ không mẹ cũng chẳng biết nó đang bôi nhọ mẹ sau lưng."
Úc Trục Nhan im lặng, lắng nghe Lâm Thải Bình thao thao bất tuyệt, mãi cho đến khi bà ngừng nói, cậu mới bình thản đáp lại: "Tôi chưa hề nhắc đến chuyện em gái nói gì mà. Còn câu hỏi ban nãy của tôi, sao bà cứ né tránh mãi vậy?"
Vừa dứt lời, bầu không khí trở nên căng thẳng. Nhận ra điều này, Lâm Thải Bình vội vàng giải thích: "Mẹ nghĩ nhiều quá thôi. Mẹ không biết vì sao con lại hỏi câu đó, nhưng mẹ cam đoan với con, mẹ là mẹ ruột của con, mẹ không bao giờ hại con."
Khi Lâm Thải Bình nói những lời này, khuôn mặt bà đầy vẻ chân thành, như thể bà thực sự là một người mẹ thương yêu con cái.
Nhưng Úc Trục Nhan thừa hiểu đó chỉ là sự giả tạo. Cậu không để những lời nói của bà ảnh hưởng đến mình, chỉ bình tĩnh đáp: "Vậy bà nghĩ mình xứng đáng sao? Theo tôi, bà không xứng đáng chút nào. Bà chỉ tốt với tôi vì tôi mang tiền về cho các người. Một khi số tiền đó không đạt kỳ vọng, bà thậm chí còn muốn bóc lột tôi đến cùng. Bao nhiêu năm qua, bà đóng vai người mẹ hiền lành có mệt không?"
Lời nói của Úc Trục Nhan như một mũi kim nhọn đâm thẳng vào lòng Lâm Thải Bình, khiến bà không khỏi giật mình. Bà cố tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tiểu Nhan, con đang nói gì vậy? Mẹ không hiểu..."
"Đừng diễn nữa." Úc Trục Nhan lạnh lùng ngắt lời, "Tôi trả lời cuộc gọi này chỉ để nói rõ ràng, từ nay về sau chúng ta cắt đứt mọi quan hệ kinh tế, không còn bất cứ sự ràng buộc nào. Tôi không ở đây để xem bà giả vờ làm mẹ hiền. Nếu bà không chịu nói chuyện đàng hoàng, thì cuộc nói chuyện này cũng không cần tiếp tục."
Úc Trục Nhan vừa nói vừa chuẩn bị ngắt cuộc gọi video, nhưng Lâm Thải Bình thấy vậy liền vội vàng hét lớn: “Khoan đã! Con định mặc kệ chúng ta thật sao? Vậy còn anh trai con thì thế nào? Nó vất vả lắm mới thi đỗ vào trường đại học trên thủ đô tinh, con với anh trai thân thiết vậy, lẽ nào con nỡ lòng nhìn tương lai của nó bị hủy hoại hay sao?”
Nghe thế, Úc Trục Nhan suýt bật cười, đôi mắt đào hoa sắc sảo nhìn thẳng vào màn hình, giọng đầy chế giễu: “Anh ta có tay có chân, sao không tự đi làm kiếm tiền mà cứ phải để tôi lo học phí? Tương lai của anh ta thì liên quan gì đến tôi? Có phải tôi bắt anh ta đi học đâu?”
Dứt lời, ánh mắt sắc lạnh của Úc Trục Nhan khiến Lâm Thải Bình bất giác cảm thấy rùng mình. “Hơn nữa, anh ta thực sự là anh ruột của tôi sao?”
Câu hỏi này khiến Lâm Thải Bình lập tức nhận ra rằng Úc Trục Nhan giờ đây không còn là người mà bà có thể dễ dàng điều khiển nữa. Dù vậy, bà vẫn không cam lòng, nghiến răng nói: “Anh trai con đối xử với con tốt như vậy, chẳng lẽ con thực sự không có chút tình cảm nào với anh sao?”
“Không.” Úc Trục Nhan trả lời gọn lỏn, dứt khoát.
Lời đáp ngắn gọn ấy lập tức đập tan những ảo tưởng cuối cùng của Lâm Thải Bình. Trong ánh mắt bàng hoàng của bà, Úc Trục Nhan nhanh chóng ngắt cuộc gọi và ngay sau đó, cậu liền chặn số của bà. Đồng thời, cậu cũng không quên đưa số của Lâm Dung, anh trai của nguyên chủ, vào danh sách đen.
Đối với nhân vật thụ chính Lâm Dung, hay nói cách khác là người anh của nguyên chủ, Úc Trục Nhan cũng chẳng có chút cảm tình nào.
Dù rằng, nguyên nhân trực tiếp gây ra mọi đau khổ của nguyên chủ là Lâm Thải Bình, lý ra Lâm Dung không đáng bị trách.
Nhưng với tư cách là người trong cuộc, Úc Trục Nhan không thể không oán hận.
Thứ nhất, Lâm Thải Bình là người gây ra mọi tổn thương cho nguyên chủ, và kẻ hưởng lợi lớn nhất từ đó chính là Lâm Dung.
Trong cuộc sống thực tế, khi nguyên chủ còn rất trẻ, đã phải bỏ học để đi làm kiếm tiền. Phần lớn số tiền đó, ít nhất một nửa, đều được dùng để đóng học phí và lo sinh hoạt cho Lâm Dung.
Trong nguyên tác, Lâm Thải Bình thậm chí không hỏi ý kiến nguyên chủ mà đem cậu làm công cụ kiếm tiền, sẵn sàng bán rẻ cậu cho cha dượng để đổi lấy học phí cho Lâm Dung du học trên thủ đô tinh.
Tất cả những điều này, người hưởng lợi cuối cùng vẫn là Lâm Dung.
Thế nhưng, đối với những gì mà nguyên chủ phải trải qua, Lâm Dung lại cho đó là lẽ đương nhiên.
Anh ta thản nhiên chấp nhận mọi sự hy sinh của nguyên chủ mà chẳng hề cảm thấy chút áy náy nào.
Về sau, khi những hành vi không thể tha thứ của Lâm Thải Bình đối với nguyên chủ bị phơi bày, Lâm Dung là người đầu tiên đứng ra với danh nghĩa người anh, thay mặt nguyên chủ tha thứ cho mẹ mình, Lâm Thải Bình.
Kết cục là tất cả đều "hạnh phúc". Nguyên chủ chết, cha dượng vì lỡ tay gϊếŧ cậu mà phải ngồi tù, còn tiền bồi thường thì được chuyển cho Lâm Thải Bình và Lâm Dung, giúp họ vui vẻ lên đường tới thủ đô tinh.
Và đối với cái chết của Úc Tiểu Thiên, em gái nguyên chủ, chẳng bao lâu sau khi nguyên chủ qua đời, họ cũng chẳng hề bận tâm.
Khi Úc Tiểu Thiên được hỏa táng, tro cốt của cô chỉ được cho vào túi ni lông, và Lâm Thải Bình tiện tay chôn ở một nơi hẻo lánh, không hề lập mộ bia.
Lý do mà bà đưa ra thật trớ trêu: tro cốt, mộ bia, nghĩa trang đều tốn tiền, mà họ thì sắp lên thủ đô tinh, nơi chi phí sinh hoạt rất đắt đỏ, nên họ cần phải tiết kiệm, không thể lãng phí.
Những tình tiết này không hề có trong nguyên tác, mà là những mảnh ký ức dần xuất hiện trong đầu Úc Trục Nhan sau khi cậu xuyên không vào cơ thể của nguyên chủ.