Bốn Vị Phản Diện Điên Phê Bị Tiểu Quản Gia Lùa Đến Phát Điên

Chương 18-2: Huấn luyện chó thế này thật sảng khoái!!

Đào Tri Ngạn cứ nghĩ Bạch Nguyễn sẽ sụp đổ, nhưng không ngờ đối phương lại bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Nhưng bên dưới sự bình tĩnh ấy, có lẽ là nỗi tuyệt vọng đến nghẹt thở.

Đào Tri Ngạn không dám tưởng tượng.

[Đào Tri Ngạn: Người nọ đúng là kẻ thứ ba.]

Dù Phong Yến và người kia đã quen biết từ trước, nhưng trước khi họ tái hợp, Bạch Nguyễn và Phong Yến đã ở bên nhau rồi.

[Bạch Nguyễn: /Khóc]

Nhìn thấy biểu tượng khóc lóc đó, Đào Tri Ngạn không thể kìm lòng mà vò đầu bứt tóc.

Chuyện thế này thì phải an ủi làm sao đây.

Thật là phiền, hay thôi, bắt Phong Yến lại mà đánh một trận cho xong.

Đào Tri Ngạn gõ một dòng chữ vào khung chat, rồi lại xóa, cứ gõ rồi xóa mấy lần, cho đến khi tin nhắn mới hiện lên.

[Bạch Nguyễn: Quản gia Đào.]

[Bạch Nguyễn: Tôi muốn trả thù anh ta.]



Sáng hôm sau, Đào Tri Ngạn soi gương rất lâu.

Cậu chắc chắn rằng chiếc tai nghe Bluetooth nhỏ trên tai mình sẽ không bị nhìn thấy rồi mới nhận cuộc gọi của Bạch Nguyễn, rồi bước ra ngoài.

Lúc này Bạch Nguyễn và Phong Yến đang ăn sáng.

“Không hợp khẩu vị sao?” Phong Yến thấy cả buổi sáng Bạch Nguyễn có vẻ thờ ơ, không nhịn được mà hỏi.

“...Không phải.” Bạch Nguyễn vừa trả lời xong, liền thấy Đào Tri Ngạn bước ra, lập tức ngồi thẳng lưng nhìn qua.

Cậu giơ tay chỉ vào tai, Đào Tri Ngạn gật đầu.

Hai người họ đang gọi điện thoại cho nhau, những gì cần nói sau đó, Đào Tri Ngạn sẽ chỉ dẫn qua giọng nói.

Sau khi ăn sáng xong, Phong Yến chuẩn bị đến công ty. Anh ta khoác áo và mở cửa, định quay lại xin một nụ hôn tạm biệt từ Bạch Nguyễn, nhưng lại thấy Bạch Nguyễn cũng đang chuẩn bị ra ngoài.

Bạch Nguyễn ôm hai quyển sách trong tay, đang cúi xuống đi giày.

Phong Yến lập tức nổi giận, “Cậu định đi đâu?”

Bạch Nguyễn đáp: “Đến trường.”

“Đến trường làm gì? Tôi đã bảo cậu nghỉ học rồi mà?” Phong Yến không hiểu, trước đây Bạch Nguyễn luôn nghe lời, sao mấy ngày nay lại trở nên như vậy.

Phong Yến có chút không kiên nhẫn: “Có phải cậu chỉ muốn chia tay với tôi, mới chịu ngoan ngoãn không?”

Bàn tay đang mang giày của Bạch Nguyễn khựng lại, sau đó chậm rãi đứng dậy, giọng nói đờ đẫn: “Vậy thì chia tay.”

Khi nghe câu này, Phong Yến sững sờ tại chỗ, sau khi phản ứng lại, anh ta bật cười, như thể vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười.

“Cậu nói gì?”

Thật hiếm có, Bạch Nguyễn lại đồng ý chia tay sao?

Đào Tri Ngạn đứng sau bức tường, không thấy rõ biểu cảm của Phong Yến lúc này, nhưng từ giọng nói của anh ta, có vẻ như anh ta đang rất không vui.

Đào Tri Ngạn sắp xếp lại lời nói, sau đó xoay người nhìn Phong Yến, bảo: “Cậu cứ nói——”

“Tôi thích anh, rất thích anh.”

“Nhưng không đến mức có thể từ bỏ mọi thứ vì anh.”

Bạch Nguyễn học theo ngữ điệu của Đào Tri Ngạn, từng chữ từng câu nhắc lại với Phong Yến.

Quả nhiên, Phong Yến lập tức cảm thấy không thoải mái.

Anh ta đã ngồi trên cái ghế cao quá lâu, nay bất ngờ bị đá văng, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bạch Nguyễn dựa vào đâu mà có thể nói chuyện với anh ta như vậy? Cậu không phải yêu anh ta đến mức khắc cốt ghi tâm sao?

“Cậu có biết mình đang nói gì không?” Phong Yến thu lại nụ cười, tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Bạch Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, tôi cứ nghĩ chúng ta yêu nhau rất nhiều.”

“Lùi lại một chút,” Đào Tri Ngạn nói, “Cẩn thận anh ta thấy tai nghe của cậu.”

Bạch Nguyễn lập tức lùi lại nửa bước.

Chính nửa bước này đã khiến Phong Yến tức giận. Anh ta cảm thấy đối phương đang né tránh mình.

Điều tệ hại hơn là, nửa bước đó khiến Phong Yến cảm thấy mình mất kiểm soát với đối phương, làm anh ta thấy bất an.

“Cậu nghĩ kỹ chưa?” Phong Yến nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại, anh ta tự tin rằng Bạch Nguyễn sẽ không rời xa mình, liền uy hϊếp: “Nếu cậu bước ra khỏi cửa, chúng ta sẽ chia tay.”

Khi nói câu này, tuy Phong Yến có vẻ rất kiên quyết, nhưng Đào Tri Ngạn vẫn nhận ra ánh mắt có chút bất an của anh ta.

Huấn luyện mà.

Phải vừa căng, vừa thả mới được.

Hơn nữa, phải đặt mồi nhử.

“Giờ cậu đẩy cửa ra,” Đào Tri Ngạn cười khẩy, “Trước khi ra ngoài, quay đầu lại nói một câu: ‘Em yêu anh, nhưng em cũng tôn trọng anh.’”

Bạch Nguyễn thực sự làm đúng như lời Đào Tri Ngạn dặn.

Khi Bạch Nguyễn mở cửa, trái tim Phong Yến không hiểu sao lại thấy căng thẳng, nhưng khi Bạch Nguyễn quay lại tỏ tình, Phong Yến mới nhẹ nhõm được một chút.

Nhưng chưa kịp thở phào, một câu “tôn trọng” đã khiến Phong Yến bàng hoàng.

Nói xong, Bạch Nguyễn không hề quay đầu lại mà rời đi.

Người đàn ông đứng đó nhìn cánh cửa khép lại, không thốt nên lời.

Ngực anh ta phập phồng dữ dội, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhưng ngón tay run rẩy đã tố cáo sự bất an của anh.

Anh ta lấy điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa.

Vừa mới hút được một hơi, không thể kìm nén nổi nữa, anh ta giơ tay đập mạnh chiếc bật lửa xuống đất.

“Khốn nạn!”

Mẹ kiếp, Bạch Nguyễn, giỏi thì đừng có về nữa!

Mặt Phong Yến đỏ bừng.

Để xem cậu có chịu nổi một ngày không!

Phong Yến giận đến nỗi gân xanh nổi đầy, còn Đào Tri Ngạn thì quay đầu lại đầy kiêu ngạo.

Huấn luyện kiểu này——thật sảng khoái!!!