Bốn Vị Phản Diện Điên Phê Bị Tiểu Quản Gia Lùa Đến Phát Điên

Chương 7-2: Hai người đàn ông và một người phụ nữ, cuộc tình tay ba

“Sao cô chỉ giải thích với người đàn ông kia,” Đào Tri Ngạn liếc nhìn Phong Thừa, lẩm bẩm nhỏ, “Chẳng lẽ tứ thiếu gia của chúng ta không cần giải thích sao?”

Giọng của Đào Tri Ngạn không lớn, nhưng đủ rõ để mọi người nghe thấy.

Thế nào là bậc thầy châm dầu vào lửa?

Đây chính là bậc thầy châm dầu!

Cậu ấy còn châm đều cả hai phía!

“Cô với ông ta có quan hệ gì!” Phong Thừa tức giận, siết chặt cổ tay Uyển phu nhân, “Cô muốn giải thích gì với gã?!”

Người đàn ông đầu húi cua cũng lập tức kéo tay Uyển phu nhân lại.

Uyển phu nhân bị hai chiến thần tình yêu thuần khiết nắm chặt hai tay, trái phải đều không thể thoát. Ả nhìn qua nhìn lại, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý.

Nhưng bây giờ có thể giải thích thế nào đây?

Phong Thừa đã tận mắt chứng kiến ả ta làm gì với người đàn ông kia rồi!

Uyển phu nhân rối loạn, có chút hối hận.

Chết tiệt, khó khăn lắm mới lừa được người đàn ông đầu húi cua lái xe tông chết lão già đó! Phong Thừa, đứa nhóc ngốc nghếch thiếu thốn tình cảm này, sắp sửa đưa dữ liệu trí tuệ nhân tạo cho ả ta rồi!

Rõ ràng thành công đã ở ngay trước mắt, sao đúng lúc này lại xảy ra sự cố?

Uyển phu nhân thở dốc, nhưng không biết phải giải thích thế nào.

Cả hai người đàn ông này, ả ta đều không thể đắc tội!

Người đàn ông đầu húi cua đã giúp ả ta gϊếŧ người.

Phong Thừa giúp ả ta lấy được tiền.

Ả suy nghĩ một hồi, sau đó cắn răng, quyết định đánh cược một phen.

Bỗng nhiên, nước mắt tuôn trào từ khóe mắt ả ta, ả ta lớn tiếng hét lên, trừng mắt nhìn Phong Thừa: “Đến cả cậu cũng không tin tôi sao!”

Rồi ả ta quay sang nhìn người đàn ông đầu húi cua: “Tôi đối xử với anh tốt như vậy mà!”

Cuối cùng, ả ta che mặt ngồi xuống đất, bật khóc nức nở: “Các người muốn ép tôi chết sao!”

Chiêu này khiến tất cả mọi người im bặt.

Khoan đã, chiêu gì thế này?

Đào Tri Ngạn suýt bật cười, mấy câu chuyện bá đạo tổng tài trong truyện thật sự quá cường điệu, chiêu này có tác dụng gì sao?

Chẳng có tí logic nào cả!

Nhưng khi nhìn lại, Đào Tri Ngạn nhận thấy hai chiến thần tình yêu thuần khiết đang bị kìm hãm ngay tại chỗ.

Họ dường như đều nghĩ rằng Uyển phu nhân đang nói với mình, cảm thấy đau lòng vô cùng.

Đào Tri Ngạn từ từ trố mắt: "?"

Cậu, lặng người.

Uyển phu nhân khóc lóc như lê hoa đái vũ, thở hổn hển: “Hức... tôi biết... biết làm vậy là sai...”

“Cậu sẽ không tha thứ cho tôi, đúng không?” Ả ngẩng đầu nhìn Phong Thừa, những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má, trông vô cùng đáng thương.

Sau đó, ả lại quay sang người đàn ông đầu húi cua, ánh mắt đầy ủy khuất cầu xin: “Phải không?”

Chiêu này nhẹ nhàng nhưng hiệu quả, khiến cả hai người đàn ông khuất phục ngay lập tức.

Không chỉ hai chiến thần tình yêu thuần khiết, mà ngay cả đám người hóng hớt cũng bị làm cho mờ mịt.

Không phải chứ, lão sư ơi, chiêu này là gì vậy? Chưa thấy bao giờ!!!

“Được rồi!”

“Nếu cậu không tin tôi, thì tôi sẽ đâm đầu vào tường ở đây mà chết!” Uyển phu nhân bất ngờ lau khô nước mắt, nhìn chằm chằm vào bức tường bên cạnh, như thể đã hạ quyết tâm, ả đột ngột đứng dậy lao tới!

!!?

Hai chiến thần tình yêu thuần khiết lập tức mỗi người một bên kéo Uyển phu nhân lại, đồng thanh: “Tôi không phải không tin!”

Uyển phu nhân lắc đầu, khóc thảm thiết hơn, trông như thể muốn dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình.

Ả vừa khóc vừa gào thét, cứ như ả mới là nạn nhân thật sự.

Đào Tri Ngạn không hiểu vì sao tình tiết lại diễn ra theo hướng này, cuối cùng không kìm nổi mà thốt lên: “Vậy... trong lời nói của Uyển phu nhân, từ ‘cậu/anh’ là chỉ tứ thiếu gia hay người kia?”

Những người hóng hớt nhìn Đào Tri Ngạn với ánh mắt tán thưởng.

Không cần bàn, người này đúng là bậc thầy trong việc kích động người khác! Hỏi câu nào là trúng câu đó!

Câu hỏi này đã đánh thức hai chiến thần tình yêu thuần khiết, họ nhìn nhau, sau đó lại nhìn vào bàn tay đang nắm lấy Uyển phu nhân, cuối cùng cũng nhận ra.

Đúng rồi, ả ta chẳng hề nói rõ đối tượng mà chỉ toàn là “你” một cách mơ hồ, rõ ràng là đang đánh lừa cả hai!

“Khóc thảm thế này,” giọng Đào Tri Ngạn lại vang lên đầy ẩn ý, “Lẽ ra người nên khóc phải là tứ thiếu gia chứ? Và trong tình huống này, tứ thiếu gia chúng ta thậm chí còn không rõ mình là ‘người thứ mấy’ nữa...”

Phong Thừa như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, ánh mắt dần trở nên sáng tỏ hơn.

“Đúng vậy, cô khóc cái gì? Người nên khóc phải là tôi chứ?” Bị Đào Tri Ngạn nói trúng tim đen, Phong Thừa cũng dần tỉnh táo lại, cậu buông tay Uyển phu nhân ra.

Phong Thừa chỉ vào người đàn ông bên cạnh, hỏi: “Nói đi, hai người quen nhau từ khi nào? Quen như thế nào?”

“Và tôi rốt cuộc là người thứ mấy?”