Hạ Thiên đứng dậy, chạy lại lấy lòng Hạ Lê, múc cho anh một bát cơm, hai tay đưa lên như dâng lễ: "Anh ơi, em đùa thôi mà. Anh là anh ruột của em, em yêu anh nhất."
Hạ Lê nhận bát cơm từ tay cô: "Biết vậy là tốt."
Hạ Thiên vẫn chưa từ bỏ, cô làm nũng: "Anh yêu dấu của em, cho em số điện thoại của bạn anh đi mà."
Hạ Lê từ chối dứt khoát: "Con gái mê trai sẽ ảnh hưởng học tập, không được."
Hạ Chí Thành hỏi: "Ai thế?"
Hạ Thiên cười tít mắt: "Là một anh siêu đẹp trai luôn ạ."
Hạ Lê: "..."
Sau bữa trưa, Hạ Lê vào phòng tắm. Tối qua cậu chưa kịp tắm, giờ người cậu vẫn còn thấy khó chịu.
Thấy Hạ Lê vào phòng tắm, Hạ Thiên lén lút đi vào phòng anh. Cô bước đến bàn học, thấy điện thoại của anh đang sạc pin.
Điện thoại của Hạ Lê dùng khóa hình vẽ. Cô đã từng nhìn thấy anh mở khóa, đó là hình chữ "S".
Cô mở khóa thành công, vào ngay ứng dụng nhắn tin, tìm đến nhóm lớp 11A6.
Hầu hết mọi người trong lớp đều dùng tên thật, nhưng cũng có vài người để tên bí ẩn. Giang Trì tất nhiên thuộc nhóm này.
Không chắc chắn ai là Giang Trì, Hạ Thiên phải lần lượt mở từng người để xem thông tin cá nhân. Cuối cùng, cô tìm ra tài khoản của Giang Trì.
Cô vội thoát ra và dùng điện thoại của mình chụp lại số của anh ta.
Đúng lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng bố cô gọi: "Hạ Thiên, ra ăn dưa hấu."
Cô hoảng hốt, tay run lên, lỡ gửi cho Giang Trì một lời mời kết bạn.
"Trời ơi?!!!!!!!"
Đây là điện thoại của anh trai cô!
Hỏng rồi, hỏng bét rồi.
Ban đầu, cô chỉ định lấy số của Giang Trì một cách lén lút, nhưng giờ thì...
Cô nhanh chóng đặt điện thoại xuống, rời khỏi hiện trường, lòng thầm cầu mong Giang Trì không nhìn thấy lời mời kết bạn ấy.
"Phải rồi! Mình sẽ nhờ thêm mấy đứa bạn nữa kết bạn với anh ấy, như vậy chắc Giang Trì sẽ không chú ý đến lời mời của mình ở dưới cùng."
Cô vội vàng nhắn vào nhóm chat với hội bạn thân:
"Số của hot boy mình lấy được rồi, đừng quên khao trà sữa nhé."
"Trời ơi! Hạ Thiên, cậu là thần thánh!"
"Không nói nhiều nữa, tớ đi kết bạn trước đây."
...
Tại một quán KFC, Giang Trì đang nghịch điện thoại, chán nản hỏi người ngồi đối diện: "Này, cậu nói xem chuyện này là sao?"
Hứa Đa Ngư vừa gọi xong đồ ăn, quay lại ngồi xuống: "Chuyện gì cơ?"
"Có người lén vào xem trang cá nhân của tớ, rồi lại gửi lời mời kết bạn. Cậu nghĩ sao?"
"Chuyện này còn phải hỏi à?" Hứa Đa Ngư bực bội, "Cậu là hot boy của trường, chuyện này thiếu gì. Hằng ngày có không biết bao nhiêu người lén vào xem. Cậu còn hỏi? Chẳng lẽ không rõ họ thích cậu à? Định khoe khoang với tớ hả?"
Giang Trì hỏi lại: "Ngoài thích ra thì còn lý do nào khác không?"
"Thích thầm, hoặc thích công khai. Được rồi, đừng có đâm vào tim tớ nữa."
Hứa Đa Ngư dứt khoát không muốn bàn luận thêm.
Giang Trì nhìn chằm chằm vào cái tên "Nhiệt Hạ" trên màn hình, chậm rãi gõ một dấu hỏi chấm rồi gửi đi.
Hạ Lê đang tắm xong bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng ba, ông Hạ Chí Thành, gọi:
"Nhóc Lê, trên bàn có miếng dưa hấu, em con không ăn nữa, con ăn không hết thì bỏ vào tủ lạnh nhé."
"Vâng ạ, ba."
Hạ Lê bước về phòng, và ngay sau đó, tiếng hét vang lên làm chấn động cả căn nhà:
"HẠ THIÊN!!!!!!!"
Ở cách đó vài trăm mét, Hạ Thiên đang đi ngoài đường mà cảm thấy tim mình nhảy lên.
...
Trong phòng, Hạ Lê nhìn chằm chằm vào điện thoại, thấy tin nhắn từ Giang Trì với một dấu chấm hỏi. Cậu nhận ra mình đã vô tình thêm Giang Trì vào danh sách bạn bè, mà lại còn tự tay gửi lời mời kết bạn trước. Ngoại trừ Hạ Thiên bí mật đυ.ng vào điện thoại của cậu, không có cách giải thích nào khác. Mà cô nhóc đã chạy biến từ lúc nào rồi, chứng tỏ quá rõ việc cô ta cảm thấy tội lỗi.
Nhìn vào màn hình, Hạ Lê trả lời một cách ngắn gọn: "Nhầm thôi."
Giang Trì đọc xong tin nhắn thì bật cười khẽ, vừa định gửi thêm một câu nữa thì nhận ra đã bị xóa khỏi danh sách bạn bè: "Bạn và đối phương không còn là bạn bè, hãy thêm bạn để tiếp tục nhắn tin."
"???"
Bị xóa rồi?
Giang Trì ném điện thoại lên bàn và buông một câu chửi thề: "Chết tiệt!"
"Chuyện gì thế?" Hứa Đa Ngư nhiều chuyện hỏi, không hiểu tại sao Giang Trì lại bực bội.
Giang Trì im lặng uống một ngụm nước ngọt, không trả lời.