Sau Khi Người Qua Đường Giáp Bị Nghe Tiếng Lòng

Chương 10: Tặng cậu đó

Hạ Lê: ???

Cậu chỉ bịa đại một lớp học, vậy mà cũng trúng?

Cậu trả lời: [Bạn bè trên mạng thôi, đâu cần phải nói tên thật.]

[CX330: Được rồi, tớ học ở trường số 7 gần đây. Hôm nào tớ sang trường cậu mời cậu đi ăn nhé?]

[Năm centimet mỗi giây: Tớ mắc chứng sợ đám đông...]

[CX330: Không sao, tớ sẽ dẫn cậu đến chỗ ít người, chỉ có hai chúng ta.]

Hạ Lê thầm nghĩ: "Ai mà dám đi cơ chứ?"

[Năm centimet mỗi giây: Sao cậu lại muốn mời tớ đi ăn?]

[CX330: Vì cậu nói cậu thích tớ mà.]

Hạ Lê suýt sặc.

Nếu cậu tỉnh táo sớm hơn một ngày, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ kết bạn với Giang Trì. Tiếc thay, bây giờ cậu đã lỡ kết bạn, và lời cũng đã nói rồi.

[Năm centimet mỗi giây: Tớ chỉ thích âm nhạc của cậu thôi.]

[CX330: Gộp lại thì cậu vẫn thích tớ mà.]

Hạ Lê chỉ muốn gửi cho Giang Trì một chuỗi dài dấu ba chấm.

Ba phút trôi qua mà Hạ Lê vẫn chưa trả lời.

Giang Trì lại nhắn: [Điện thoại lại rơi xuống sông à?]

"Có thể thôi đừng nhắc chuyện rơi sông nữa không?"

Cuối cùng, Hạ Lê đáp lại: [Tớ đang làm bài tập.]

[CX330: Bài gì thế?]

[Năm centimet mỗi giây: Toán.]

[CX330: Để tớ làm cùng.]

"?????"

Hạ Lê giật mình. Giang Trì – người đứng cuối lớp – cũng làm bài tập?

Cậu nhớ rõ rằng trong sách, Giang Trì thi môn Toán chỉ được 18 điểm trong kỳ kiểm tra hai tuần sau.

"…Cậu ta còn cần làm bài tập không nhỉ?"

Hạ Lê hỏi dò: [Cậu học tốt chứ?]

[CX330: Tất nhiên, tên của tớ luôn nằm trong top 100.]

"Chắc là top 100 từ dưới lên..."

Cậu bỗng dưng tò mò về đêm hôm qua, liền hỏi: [Tối qua tớ định nghe nhạc của cậu, nhưng mệt quá nên ngủ quên mất. Cậu thì sao? Ngủ ngon chứ?]

Lần này Giang Trì trả lời chậm hơn: [Không, tớ sắp bị muỗi cắn chết rồi.]

???

Cắn?

Chuyện gì thế này?

[Năm centimet mỗi giây: ?]

[CX330: Tối qua muỗi nhiều quá, tớ bị cắn hơn chục nốt.]

"..."

.........

Thứ Bảy, hôm nay là sinh nhật của Hoa khôi trường - Hứa Mộng Đình.

Nhà Hứa Mộng Đình giàu có, cha cô là một thương gia lớn. Là con gái duy nhất của gia đình Hứa, sinh nhật của cô dĩ nhiên được tổ chức hoành tráng và xa hoa.

Tiệc được tổ chức tại biệt thự nhà Hứa. Tào Tiểu Nhiên định đi mua hoa tặng nữ thần nên Hạ Lê đành phải đến trước một mình.

Trên tay cậu là một hộp quà màu hồng nhạt, món quà này là do em gái cậu giúp chọn. Khu biệt thự rộng lớn với đủ loại cây cối và hoa lá, Hạ Lê cứ đi mãi rồi lạc đường. Khi đi ngang qua một góc rẽ, cậu thoáng thấy bóng dáng quen thuộc.

Bên dưới một cây cổ thụ xanh mướt, một thiếu niên đang nằm nghiêng người trên nhánh cây. Cậu ta mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, đôi chân dài lười biếng vắt trên thân cây. Ánh nắng như những hạt bụi vàng chiếu xuống khuôn mặt và mái tóc của thiếu niên, bên tai cài một bông hoa trà trắng thuần khiết.

Đôi mắt cậu khép hờ, yên tĩnh như một bức tranh, tựa như một hoàng tử tinh linh vừa rơi xuống trần gian.

Một cơn gió từ núi thổi tới, làn sóng nhiệt ùa theo sau. Mái tóc đen của cậu thiếu niên bay bay trong gió, để lộ trán cao, đôi lông mày thanh thoát vắt lên tận chân tóc, khóe mắt vốn có chút mê hoặc tự nhiên cong lên.

Bông hoa trà bên tai bị gió thổi bay xuống, Hạ Lê theo phản xạ đưa tay ra đỡ, và ngay lúc đó, đôi mắt của cậu thiếu niên mở ra.

Ánh mắt dịu dàng như hoa đào, vừa chạm vào ánh sáng, tựa như mây trôi ngang qua lòng ngực cậu.

Không hiểu sao Hạ Lê lại thấy nghẹn thở, lời nói cũng trở nên lắp bắp: "Cậu... hoa của cậu... rơi rồi."

Giang Trì không nhận lấy bông hoa mà ngồi dậy, nhảy xuống khỏi thân cây từ phía bên kia. Chiếc áo sơ mi trắng tung bay trong gió, giọng nói của cậu phảng phất theo làn gió vọng lại.

"Tặng cậu đó."

Hạ Lê ngẩn người cầm bông hoa trên tay, mãi đến khi bóng dáng Giang Trì đã đi xa, cậu mới cúi đầu nhìn bông hoa trà trắng trong tay mình.

Trong khu vườn nhà Hứa Mộng Đình trồng rất nhiều loại hoa, trong đó có cả hoa trà. Có lẽ bông hoa này là Giang Trì hái từ vườn.

Hoa trà trắng là loài hoa cậu thích nhất.

Cậu cất bông hoa vào ba lô màu đen, sau đó theo hướng Giang Trì vừa rời đi, cuối cùng cũng tìm được biệt thự nơi diễn ra buổi tiệc.