Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính

Chương 49: Tiếng khóc của chim đỗ quyên (19)

Cho nên hoàng đế sai người đưa tiểu nhi tử của hắn đến biên thành quỷ vực. Chiến tranh loạn lạc mấy năm liền khiến tòa thành kia tràn ngập linh hồn ác quỷ.

Đứa trẻ đã chết bị bao vây bởi một đám ma quỷ.

“Ôi, tiểu hài tử.”

“Không có trái tim.”

“Vừa sinh ra đã chết, oán khí của ngươi đâu, tiểu hài tử.”

Đây là một tòa quỷ thành, khi những linh hồn ác quỷ không bị trói buộc tụ họp cùng một chỗ trải qua hàng ngàn năm, cuối cùng cũng có một người dẫn đầu.

“Bây giờ còn chưa chết được.” Một con ác quỷ vạm vỡ xuyên qua đám quỷ, mạo hiểm nhìn thẳng vào đứa bé với ánh mắt màu xanh rực rỡ.

Thế giới của ác quỷ là một thế giới nguyên thủy, trước mắt trong tòa thành quỷ này sức chiến đấu của con ác quỷ vạm vỡ này mạnh nhất, là Quỷ Vương của tòa thành này.

“Hoàng đế không cần vậy làm nhi tử của ta. Đây chính là thứ tốt.” Quỷ Vương cười lạnh nói.

Quỷ Vương phu nhân cũng cười gật gật đầu, nhặt từ trên mặt đất lên một tảng đá lạnh lẽo nhét vào trong l*иg ngực của đứa bé: “Từ nay về sau, đây chính là trái tim của ngươi.”

Nàng ta giơ đứa bé lên nhìn trái nhìn phải: “Rất đẹp, nhưng sẽ sống không quá hai mươi tuổi.”

Quỷ Vương cười ha hả: “Hai mươi năm cũng đủ cho chúng ta long trời lở đất rồi. Đứa nhỏ này theo họ Kính của ta, nếu không sống được lâu, vậy gọi là Trường Sinh đi.”

Kính - Trường - Sinh.

Tên của tiểu bệnh kiều này hiển nhiên từ đó mà ra. Cảnh Hòa năm thứ sáu, Cảnh Hòa năm thứ hai mươi ba... Hiện tại hắn đã mười bảy tuổi rồi. Theo nguyên tác lúc Trường Sinh rơi xuống vách đá mới chỉ mười chín tuổi.

Quả nhiên là không sống quá hai mươi.

Nhưng mà quyển sách “Chiêu hồn” này lại được viết từ lúc Kính Trường Sinh tạo phản ở Thục Sơn. Sao hắn có thể chạy từ quỷ thành đến Thục Sơn làm đệ tử được? Thật kỳ quái, không thể hiểu được.

“Sau đó thì sao?” Lý Tư Niệm hỏi hệ thống.

[Hết rồi, dữ liệu bị mất không thể tìm lại]

Được rồi, sự tò mò phải dừng lại ở đây.

Lý Tư Niệm sờ tay lên ngực, một mảnh yên tĩnh. Đây là trái tim làm bằng đá sao? Quả nhiên không có nhiệt độ, cũng sẽ không đập.

Bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng Kính Trường Sinh bóp nát trái tim xà yêu trong tay, Tư Niệm không nhịn được muốn biết hắn đang khao khát điều gì? Hoặc là, hắn đang tò mò về điều gì đó?

Nơi này, trong l*иg ngực, không có trái tim.

“Ngươi đang làm gì?”

Lý Tư Niệm mở mắt ra, giờ phút này Kính Trường Sinh đã tỉnh ngủ đứng ở trước mặt nàng nhìn nàng.

Nhìn nàng đặt tay lên ngực.

Ờ, tình huống này nên trả lời như thế nào…