Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính

Chương 47: Tiếng khóc của chim đỗ quyên (17)

Trăng sáng vằng vặc, ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu hè về.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Kính Trường Sinh vừa nằm trên giường đã nhắm mắt ngủ. Hết cách, cỗ thân thể kia quá mệt mỏi, nếu mí mắt trên dưới chạm vào nhau quá hai giây nhất định không mở ra nữa.

Cho hắn ngủ trên cái giường này vậy, Lý Tư Niệm nghĩ, thân thể này của nàng phải được nghỉ ngơi thật tốt.

Trước khi ngủ Kính Trường Sinh mơ mơ màng màng chỉ vào nàng nói: “Đừng nghĩ chạy thoát.”

Đến lúc này rồi vẫn còn nhớ đến chuyện nàng có chạy thoát hay không.Yên tâm đi, thân thể chưa hoán lại thì nàng có thể chạy đi đâu?

Nàng cũng không muốn cứ mãi ở trong một cỗ thân thể không có bất kỳ tri giác nào như thế này. Giống như trải nghiệm thoát xác sau đó bị nhốt trong con rối, hoặc là bị nhốt trong một cái hộp nhỏ. Đúng là tra tấn tinh thần.

Có lúc nàng sẽ nghĩ lúc Kính Trường Sinh vừa ra đời thân thể đã như vậy sao?

Không có tri giác, không có nhịp tim, không ngửi thấy hương hoa, không nếm được vị chua ngọt, không thể rơi nước mắt, quan trọng nhất là không thể ăn không thể uống.

Mười mấy năm qua Kính Trường Sinh đã trải qua như thế nào…

Có lẽ là thói quen? Những điều bất thường trong mắt người bình thường có lẽ ở trong mắt Kính Trường Sinh lại là bình thường. Nhưng điều bình thường trong mắt người bình thường đối với Kính Trường Sinh mà nói, lại là điều không bình thường.

Thật hỗn loạn

Mới chỉ ở trong cơ thể này bốn ngày mà nàng cũng sắp không chịu nổi nữa, sắp phát điên rồi! Muốn trốn thoát, muốn trở lại thân thể bình thường của nàng. Ở trong cái thân thể như thế này Lý Tư Niệm không chỉ một lần hoài nghi liệu mình có còn sống hay không.

Tiếng ngáy đều đều mà êm nhẹ chậm rãi truyền đến, nếu thân thể quá mệt mỏi thì lúc ngủ cũng sẽ truyền ra tiếng ngáy. Lý Tư Niệm lần đầu tiên nghe được tiếng ngáy của mình. Rất nhẹ, giống như một đám mây mỏng trên bầu trời đêm.

Ôi, thật xấu hổ.

Tư thế ngủ của Kính Trường Sinh đẹp hơn của nàng, nếu đổi lại là nàng, lúc này trên giường đã lăn lộn khắp nơi nhưng Kính Trường Sinh lại không hề nhúc nhích.

Đắp chăn cho hắn sau đó lại đắp chăn cho thân thể của mình để tránh bị cảm lạnh.

Ôi, nàng thật đúng là vì sức khỏe của mình mà tan nát cõi lòng. Chống nạnh.

Đây là lần đầu tiên Kính Trường Sinh đi ngủ, trước đó không phải hắn nói không cần ngủ sao, tự mình không phải rất cần ngủ sao.

Có nằm mơ hay không? Thân thể của nàng đã thay đổi thành linh hồn của Kính Trường Sinh, nếu nằm mơ có thể mơ thấy chuyện lúc trước của nàng hay không?