Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính

Chương 39: Tiếng khóc của chim đỗ quyên (9)

“Ta hỏi ngươi, người chết có ăn đồ ăn không?” Kính Trường Sinh đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Không ăn.” Mặc dù Lý Tư Niệm không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.

“Vậy người chết có nói chuyện được không?”

“Không được.”

“Người chết biết đau không?”

“Không biết.”

“Người chết có phải là người không?”

“Ờ… Xem như là phải đi.”

“Người đều sẽ ăn, nếu như người chết là người, vậy tại sao người chết không ăn?”

“...” Lý Tư Niệm đỡ trán, “Ngươi vẫn là không nói chuyện thì tốt hơn đấy.”

Nàng đã có thể tưởng tượng được cuộc đối thoại tiếp theo rồi! Nếu nàng trả lời, bởi vì người chết chết rồi nên không ăn được, vậy thì Kính Trường Sinh chắc chắn sẽ hỏi tại sao người chết chết rồi thì không ăn được nữa. Aaaa gϊếŧ nàng đi, nàng không muốn trả lời những câu hỏi kỳ cục này nữa đâu!

Vậy nên, nàng, từ chối, trả lời!

Kính Trường Sinh ăn xong một cái kem bơ xoắn ốc cuối cùng rồi nói: “Vấn đề cuối cùng.”

“Hỏi đi.”

“Ta là cái gì?”

Hắn là cái gì? Là muốn hỏi nàng, rốt cuộc hắn là người là yêu hay là quỷ? Cái này sao mà nàng biết được?

“Ngươi là Kính Trường Sinh.” Lý Tư Niệm chọn một câu trả lời khéo léo. Quả nhiên, sau khi Kính Trường Sinh nghe thấy đáp án đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh đã gật gật đầu đồng ý.

Không phải người, không phải yêu, cũng không phải quỷ, hắn chỉ là Kính Trường Sinh.

Hắn mỉm cười, sau đó tiếp tục ăn, có vẻ hắn rất thích các món ăn ở khách điếm này.

Thở dài một hơi, Lý Tư Niệm nghĩ, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

Chiếc bát sứ trắng trước mặt đựng pudding rượu. Trắng như ngọc, mịn màng như lụa. Chỉ nhìn hình dáng thôi, Lý Tư Niệm cũng đã tưởng tượng ra được mùi vị ra sao. Đã rất lâu rồi nàng chưa ăn những loại điểm tâm nhỏ như này.

Cầm một cái thìa nhỏ lên, nàng múc một thìa đưa vào miệng.

Không cảm giác, không mùi vị, đang ăn không khí. Hơn nữa, nuốt không trôi. Có vẻ như khối thân thể này rất bài trừ thức ăn.

Nghiệp chướng mà! Thật là bực bội! Tại sao chỉ có thể nhìn mà không thể ăn!

Sau khi ăn no uống đủ, nói một cách chính xác là linh hồn của Kính Trường Sinh, thân thể của Lý Tư Niệm, đã ăn no uống đủ.

Bây giờ thì cần tìm một nơi để nghỉ chân, khách điếm này khá ổn. Nhưng đột nhiên trong đầu Lý Tư Niệm lại nảy ra một vấn đề.

Nàng nhìn Kính Trường Sinh: “Chúng ta có tiền không?”

“Không có.” Trả lời dứt khoát.

Lý Tư Niệm: “...”