Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính

Chương 27: Linh Nữ sơn thôn (27)

Dù vẫn có ánh sáng, nhưng lại mang đến cảm giác như một loại hố đen, nhìn lâu sẽ cảm thấy bất an. Hố đen, sâu thẳm và trống rỗng, chính vì trống rỗng nên nó muốn hút tất cả mọi thứ trên thế gian vào trong.

Không thể nhìn đôi mắt này nữa. Lý Tư Niệm cảm thấy một cơn lạnh lẽo, vội vàng quay đầu đi.

Thật sự rất uất ức, đây vốn là đôi mắt của nàng, nhưng bây giờ lại cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy chính đôi mắt của mình.

Nàng nhanh chóng kéo khóa túi tote, từ bên trong lôi ra một gói giấy ăn, rút ra và lau sạch máu trên tay "Kính Trường Sinh".

Trời ơi, nhiều máu quá, lau mãi không sạch, trên tay đã đông lại thành cục máu, bẩn quá.

“Ngươi nói, máu bẩn?”

Kính Trường Sinh im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên chậm rãi mở miệng.

"Tại sao lại bẩn?"

Hắn là kiểu người nhất định phải có được câu trả lời cho câu hỏi của mình, và thường thì một câu hỏi sẽ dẫn đến nhiều câu hỏi khác. Hắn có quá nhiều điều không hiểu. Lý Tư Niệm đã biết được điều này từ khi còn ở sơn thôn, cho nên nàng chỉ lau máu trên tay, không để ý tới hắn.

Không nhận được câu trả lời, Kính Trường Sinh cũng không ngừng lại, hắn tiếp tục lầm bầm lầu bầu: “Máu, thân thể của ngươi có, trong thân thể của ta cũng có, thân thể nó cũng có. Ngươi nói máu rất bẩn, như vậy ngươi, ta và nó đều rất bẩn.”

Mặc kệ hắn, Lý Tư Niệm chỉ muốn lau sạch tay mình, nhiều máu quá, thật là phiền phức!

“Ngươi chỉ lau máu ở bên ngoài.” Kính Trường Sinh nhìn xuống cổ tay có mạch máu xanh: "Nhiều thứ bẩn hơn đang ẩn giấu trong cơ thể ngươi. Cách đúng là cắt cổ tay, để chúng chảy ra hết."”

Lời hắn nói rất bình tĩnh, không có uy hϊếp, cũng không có ép buộc, chỉ đơn giản là trình bày một sự thật mà hắn nghĩ trong lòng.

Tiểu Bệnh Kiều, ít nói một chút đi, nếu không nàng thật sự sẽ tức giận mà muốn nắm tóc hắn.

Cái thứ lý lẽ chó má gì vậy, không hiểu thì đừng có nói bừa. Nàng bẩn? Rõ ràng nàng còn sạch sẽ hơn cả tờ giấy trong vở bài tập.

“Máu trong cơ thể rất sạch, nhưng khi chảy ra ngoài, nó sẽ bẩn, giống như ngươi vậy.” Lý Tư Niệm giải thích một cách không mấy kiên nhẫn.

“Tại sao?”

“Tại sao? Ngươi nhìn tay ta đi.” Lý Tư Niệm nắm lấy cổ tay và đưa ra trước mặt Kính Trường Sinh: “Bị làm ra thành như thế này, mà không bẩn sao?”

Tay là khuôn mặt thứ hai của nữ hài, thật không thể nhìn nổi cảnh tượng thảm hại này, khóc cũng không biết phải khóc ở đâu.