Xuyên Thành Thái Giám Nữ Giả Nam Bị Cả Hoàng Cung Đoàn Sủng

Chương 24

Khi trở lại Tân Giả Khố, trời đã hoàn toàn tối đen.

Vương Hỉ về trước nàng, đã chuẩn bị sẵn nước ấm để nàng rửa mặt, thậm chí chén trà xanh cũng vừa đúng độ ấm thích hợp.

Thấy vẻ mặt nàng vẫn chưa hoàn hồn, Vương Hỉ nhẹ giọng an ủi vài câu, còn nhắc đến việc Thái tử điện hạ nhân từ, không tùy tiện xử phạt hạ nhân.

Nhưng bất kể hắn nói gì, Liễu Hòa vẫn không thể tập trung.

“Tiểu Liễu, ngươi… làm sao vậy?”

Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của Vương Hỉ, Liễu Hòa hạ quyết tâm, nghiêm túc nói:

“Từ hôm nay trở đi, ngươi chuyển sang phòng khác ở đi.”

Vương Hỉ ngẩn người, gương mặt tràn đầy thắc mắc.

“Tại… tại sao vậy?”

Tiểu Liễu xinh đẹp, thông minh, lại chân thành. Hắn từ lần đầu gặp nàng đã quý mến, luôn coi nàng như đệ đệ ruột thịt mà hết lòng yêu thương, bảo vệ.

“Ngươi sợ mình thăng chức, bị đẩy vào chốn đầu sóng ngọn gió, không muốn ta bị liên lụy bởi những chuyện vặt vãnh phải không?”

Hắn đoán theo ý mình, cố gắng trấn an:

“Tiểu Liễu, ta Vương Hỉ luôn làm việc theo lương tâm, không sợ những trò vặt vãnh của kẻ tiểu nhân. Ngươi yên tâm, ta…”

Chưa kịp nói hết câu, Liễu Hòa đã nhìn thoáng qua bóng đêm lạnh lẽo ngoài cửa sổ, cắt ngang lời hắn.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không có ý đó.” Nàng dừng lại, ánh mắt thẳng thắn nhìn hắn. “Tổng quản Giang đã hứa giao cho ta chức quản sự Tân Giả Khố. Giờ đây, ngươi và ta thân phận đã khác biệt, tiếp tục ở chung một phòng là không hợp lễ. Ngươi nên sớm dọn ra đi thôi.”

Thấy nàng nói với vẻ nghiêm túc, không hề có ý đùa, Vương Hỉ khó tin, mở to mắt nhìn nàng:

“Tiểu Liễu… ý ngươi là gì?”

Hắn không thể tin Tiểu Liễu cũng giống những kẻ chỉ biết đồng cam mà không thể cộng khổ.

“Ngươi nhầm rồi. Ta giờ không còn là Tiểu Liễu.”

Liễu Hòa cắn răng, giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Giờ đây, ngươi nên gọi ta là Liễu quản sự.”

Vương Hỉ không nói thêm, chỉ lặng lẽ ôm lấy thất vọng hiện rõ trong đôi mắt.

Mãi đến khi thấy Vương Hỉ ôm chăn đệm, đẩy cửa rời đi, Liễu Hòa mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện Đông Cung hôm nay triệu hai tiểu thái giám của Tân Giả Khố đã lan truyền khắp nơi, Nhị hoàng tử Trường Tư Nghiên sao có thể không biết?

Hắn nhất định sẽ tìm cách dò hỏi nàng xem trước mặt Thái tử, nàng đã nói những gì.

Nhưng dưới sự giám sát của Thái tử, Nhị hoàng tử chắc chắn không thể công khai gọi nàng đến. Cách an toàn nhất chính là…

Tự mình đến gặp nàng.

Nhưng bí mật này, không thể để người thứ ba biết, đặc biệt là Vương Hỉ.

Nếu hắn ở lại và vô tình chứng kiến Nhị hoàng tử tìm nàng, chắc chắn hắn sẽ bị gϊếŧ để diệt khẩu.

Đuổi hắn đi, mới là lựa chọn an toàn nhất.

Liễu Hòa khẽ thở dài, nghiêng người thổi tắt ánh đèn.

Đến nửa đêm, cửa sổ bỗng vang lên tiếng động khe khẽ.

… Hắn đến rồi.

Liễu Hòa vẫn nằm yên, giữ nguyên dáng vẻ như đang ngủ say.

Nhưng nàng đã đánh giá quá cao nhân phẩm của Nhị hoàng tử Trường Tư Nghiên.

Hắn lặng lẽ đến gần, không một lời báo trước, bất ngờ túm lấy cổ áo nàng, mạnh mẽ kéo nàng lên.

Cảm giác mất trọng lực khiến nàng hoảng loạn, theo phản xạ, ôm chặt lấy thứ duy nhất nàng có thể bám vào.

Và ngay khoảnh khắc đó, nàng đã hối hận.

Thứ nàng ôm chặt, chính là Nhị hoàng tử Trường Tư Nghiên, người đang cải trang trong bộ y phục đen.

“…”