Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 63

Chương 63: Mục đích
Hắn nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, dáng vẻ như đang chờ nàng trả lời.

Trương Khởi vẫn không trả lời.

Nàng không biết phải trả lời thế nào, Tiêu Mạc quá thông minh, nàng không thể dọa nạt được hắn.

Thấy Trương Khởi không nói gì, Tiêu Mạc khẽ hừ một tiếng. Cả giận nói: “Lại đây ngồi!”

Thấy giọt nước mắt tuôn rơi trên mặt nàng hệt như chuỗi trân châu, hắn quát khẽ: "Bảo muội đến ngồi lên sập, muội khóc lóc cái gì?”

Sao không nói sớm? Nàng còn tưởng hắn muốn nàng ngồi lên đùi hắn chứ.

Trương Khởi cúi đầu, ngoan ngoãn biết điều ngồi lên sập đối diện với hắn.

Thấy Trương Khởi khép mi buông mắt, yên tĩnh mà lại hiền lành, Tiêu Mạc chỉ cảm thấy cảm xúc khó chịu đột ngột dâng trào, chèn ép khiến ngực hắn phát đau!

Hắn vẫn cho rằng nàng thích hắn!

Hắn vẫn cho rằng nàng mong đợi có thể đi theo hắn!

Hắn đã tính toán hết mọi thứ, chuẩn bị hết thảy, nhưng không ngờ nàng vẫn luôn lừa hắn gạt hắn!

Nàng còn dám không thích hắn!

Lửa giận kèm theo sự khó chịu khiến l*иg ngực Tiêu Mạc tắc nghẹn, sắc mặt lại càng xanh trắng khó coi.

Từ nhỏ đến lớn, hắn muốn cái gì liền có ngay thứ đó, những vật khó có thể đoạt được, thông qua chút thủ đoạn, hắn luôn có thể được như ý nguyện.

Chỉ có nàng lại.... Thật đáng chết!

Dựa vào sập, hắn nhìn chăm chăm vào nàng với vẻ thâm trầm, hô hấp cũng theo đó càng trở nên gấp gáp.

Nghe thấy tiếng thở của hắn, Trương Khởi cúi đầu thấp hơn. Nàng co rúm lại, dè dặt liếc nhìn hắn qua hàng mi. Dáng vẻ đáng yêu dễ thương như con thỏ nhỏ thật sự khiến người ta mềm lòng. Môi mỏng của Tiêu Mạc khẽ mím, vẻ tàn bạo trên mặt cũng dần dần tản bớt. Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng nói: “Hôm nay Trương phủ có người gặp bệ hạ.....”

Thở ra một hơi, hắn buồn rầu nói: "Họ nói chuyện gì, có lẽ A Khởi cũng rõ rồi chứ?”

Trương Khởi rũ mắt. Nàng không trả lời, nhưng khi thấy hơi thở hắn gấp gáp tăng dần, nàng dè dặt liếc nhìn hắn qua hàng mi dài. Dáng vẻ đó thật sự khiến người ta tức tối!

Tiêu Mạc cảm thấy rất khó chịu.

Thấy dáng vẻ này của nàng, cơn giận của hắn lại dần dần nguôi ngoai. Hắn muốn mắng nàng, giáo huấn nàng mấy câu, nàng biểu hiện ngoan ngoãn nhưng thật ra chẳng nghe vào câu nào. Dĩ nhiên, hắn không muốn buông tay. Trong cuộc đời hắn, chưa bao giờ nghĩ tới mấy chữ 'biết khó mà lui' kia.

Thực ra, bởi vì khó khăn, hắn lại càng muốn có được.

Tiêu Mạc kiềm chế cơn giận, cố dằn lòng nhẹ giọng nói, “Muội và Trần Ấp biết nhau từ khi nào? Giờ ta đang rất rảnh rỗi, hãy nói hết toàn bộ quá trình hai người quen biết cho ta nghe đi.”

Trương Khởi cúi đầu, hai tay nàng xoắn lại với nhau, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: “Hôm đó huynh ấy đến tìm Cửu huynh, Cửu huynh giới thiệu muội với huynh ấy.......” Nàng vốn là người ngoan ngoãn, vì vậy hắn muốn nàng nói, nàng liền thật lòng kể lại hết quá trình giữa mình và Trần Ấp tại sao quen biết.

Trong phòng, chỉ có tiếng nói trong trẻo và mềm mại của nàng vang lên, giọng nói nàng chậm rãi dễ nghe, y như tiếng nhạc. Sau một hồi lắng nghe, Tiêu Mạc bỗng phát hiện cơn giận của mình còn lại chẳng có bao nhiêu nữa rồi!

Hiếm khi hắn tức giận như thế, vậy mà nàng chẳng nói lời ngon ngọt nào, cơn giận đó đã nguôi ngoai phân nửa!

Tiêu Mạc dằn lại cảm giác vô lực bỗng dâng trào. Lúc này, Trương Khởi cũng đã kể xong hết lại mọi sự việc.

Sau khi nói xong, nàng ngước đôi mắt trong veo dũng cảm nhìn hắn, trong đôi mắt sáng lấp lánh đó rất kiên định. Như thể nàng đã làm ra một chuyện khó lường nào đó. Tiêu Mạc đưa tay lên vuốt mặt mình.

Một hồi lâu, hắn mới trầm giọng hỏi: “Chỉ vậy thôi à?” Trương Khởi gật đầu quả quyết. Tiêu Mạc cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ mới gặp mặt hai lần, muội đã thích hắn? Tình nguyện bỏ ta mà theo hắn?” Mắt hắn lại toát ra lửa giận, Trương Khởi càng rụt rè hơn.

Nàng cúi đầu nhìn ngón tay khẽ nói: “Muội đâu có nói là thích huynh ấy.”

“Cái gì?”

Có lẽ do hắn lên tiếng quá đột ngột khiến nàng hoảng sợ. Trương Khởi rụt người lại, không dám nói gì nữa.

Tiêu Mạc nhỏ giọng nói: “Muội không thích hắn ư?”

Trương Khởi gật đầu.

Tiêu Mạc cười lạnh, cũng không biết tại sao, nụ cười này lại xuất phát tự đáy lòng. Hắn gật đầu, nói: “Vậy sao Cửu huynh của muội lại nói muội thích hắn?”

Trương Khởi không trả lời, chỉ chớp đôi mắt to long lanh nhìn hắn.

Tiêu Mạc suy nghĩ một chút, lại cười lạnh nói: “Thì ra là như vậy!”

Hắn ngẩng đầu lên ra lệnh: “Lại đây!”

Trương Khởi vội vàng lắc đầu, chẳng những không tiến lên mà thân thể còn xê dịch ra đằng sau.

Lần này, Tiêu Mạc cũng không giận nữa. Thực ra, từ lúc nàng nói không thích Trần Ấp thì lửa giận của hắn đã tiêu tan rồi.

Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, ung dung nói: “Có lẽ muội cũng biết, ta đã cầu sính rồi, nhưng bị phụ mẫu muội từ chối.” Nói tới đây, hắn mím chặt môi. Từ từ ngả ra phía sau, hắn khẽ nói: “Ngày mai ta sẽ chính thức cầu hôn tỷ tỷ của muội!”

Trương Khởi bỗng ngẩng đầu lên.

Tiêu Mạc không nhìn nàng, chỉ cau mày từ tốn nói: “Ta vẫn thật sự không tin chuyện kỳ lạ này!” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Nếu ngày mai phụ mẫu muội thật đồng ý, ta sẽ yêu cầu muội làm của hồi môn. Còn nếu không đồng ý, vậy thì phải bàn bạc lại kỹ hơn rồi.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Trương Khởi, giọng điệu chuyển thành dịu dàng, “Tóm lại, muội cứ việc may giá y cho mình đi. Ta nhất định sẽ nghĩ cách mang muội đi.”

Môi Trương Khởi mấp máy, rốt cuộc hỏi: “Tỷ tỷ có biết không?” Tỷ tỷ có biết chuyện ngày mai hắn cầu hôn không? Còn nữa, thông gia với Trương thị là ý kiến cá nhân của hắn, hay là cả gia tộc hắn cũng muốn như vậy?

Tất nhiên Tiêu Mạc hiểu lời của nàng. Hắn khẽ nói: “Cần đến nàng ta biết sao?”

Trương Khởi bỗng nhiên hiểu rõ.

Ngày mai yêu cầu cưới là ý riêng của một mình hắn, không kinh động đến gia tộc.

Không được gia tộc cầu hôn, dù cho Trương thị đồng ý, về sau nếu Trương Cẩm xuất giá, e rằng cũng sẽ chẳng có gì tốt đẹp!

Đúng rồi, sở dĩ hắn cầu hôn cũng chỉ vì muốn có của hồi môn là muội muội là mình đây. Hắn đối với nàng, thật sự có thể nói là tốn quá nhiều tâm tư cho nàng!

Môi Trương Khởi mấp máy, cuối cùng không nói gì. Tiêu Mạc nhìn nàng một lúc, lát sau hắn liền đứng dậy, “Ta phải đi rồi.”

"Dạ.”

Trương Khởi khéo léo đáp một tiếng, đứng lên.

Tiêu Mạc đột nhiên cất bước, hắn đi tới trước mặt nàng, tay phải duỗi ra ôm chặt nàng vào lòng. Ôm lấy hông nàng, Tiêu Mạc thở hắt ra một hơi.

Cảm thấy hắn chỉ ôm mình, cũng không có động tác gì khác, Trương Khởi cũng an tâm. Nàng ngoan ngoãn gục trong lòng hắn. Bàn tay mơn trớn từ mái tóc tới thắt lưng nàng, Tiêu Mạc thở dài nói: “A Khởi, muốn có được muội, sao lại khó khăn đến thế?” Điều khiến hắn không thể tưởng tượng được là, càng không chiếm được tim của hắn lại càng ngứa ngày không chịu được. Bây giờ hắn chỉ ước ngày nào cũng có thể nhìn thấy nàng.

Trương Khởi ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, Tiêu Mạc mới đẩy nàng ra, cất bước đi ra ngoài.

Đi được vài bước, hắn bỗng dừng bước, quay đầu lại nhìn Trương Khởi đang cúi đầu, lặng lẽ tiễn hắn đi, Tiêu Mạc chợt hỏi, “Muội không cảm thấy không đành lòng sao?”

Trương Khởi ngẩn ra, há cái miệng nhỏ nhắn không hiểu nhìn hắn. Vẻ mặt này!

Tiêu Mạc sa sầm mặt, kéo cửa phòng sải bước đi ra ngoài.

Cho đến khi hắn biến mất trong tầm mắt, Trương Khởi mới vội vàng đóng cửa phòng. Dựa người lên tấm cửa gỗ, nàng nhắm hai mắt lại. Nàng thành công rồi! Từ từ vươn tay, nàng che mặt mình, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Nàng thành công rồi!

Dù sau này thế nào, ít nhất giờ khắc này, nàng đã thành công rồi.

Không bao lâu sau, Trương Khởi ngẩng đầu lên. Nàng bỗng nhớ tới một người: Trần Ấp!

Nàng phải nghĩ cách để có thể hoàn toàn cản trở Trần Ấp cầu hôn.

Trong khi Trương Khởi đang suy nghĩ, một loạt tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, kèm theo tiếng bước chân còn có tiếng cười đùa của các cô tử.

Tiêu Mạc vừa mới đi bước trước, bước sau họ đã đến rồi. Tiêu Mạc thật nhiều thủ đoạn!

Trương Khởi mấp máy môi, cất bước tiến vào phòng, vừa mới rót cho mình một ly trà, đã nghe bên ngoài vang tiếng gọi khẽ của một tỳ nữ, “Cô tử, Cẩm cô tử cho gọi người.” Là giọng của tỳ nữ Trương Tiêu mới phái tới.

Trương Khởi mở cửa phòng.

Tỳ nữ này có thể chất nhỏ gầy, mặt nhọn hơi đen, ngũ quan hết sức bình thường. Nàng đang ngước đôi mắt có hồn nhìn Trương Khởi, nghiêm túc nói: “Cẩm cô tử nói nếu cô tử không đến nhanh, Cẩm cô tử sẽ phái người tới bắt đi.” Nàng ta nói xong, liếc nhìn vẻ mặt hờ hững của Trương Khởi, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Đợi nàng nói xong, Trương Khởi lạnh lùng nói: "Biết rồi, lui ra đi.”

“Vâng.”

Tỳ nữ nọ vừa xoay người, đã nghe Trương Khởi hỏi với từ phía sau: “Tên ngươi là gì?”

Sắc mặt tỳ nữ càng thay đổi, cuối cùng cẩn thận nói: “Nô tỳ là A Nguyệt.”

“A Nguyệt?” Trương Khởi gật đầu, lẳng lặng nói: “Phải nhớ kỹ bổn phận của mình.”

“Vâng.”

Trương Khởi đi lướt qua A Nguyệt đang cúi đầu, đi tới chỗ Trương Cẩm. Nàng biết, Trương Cẩm tìm nàng cũng chỉ vì chuyện Tiêu Mạc. Bây giờ Tiêu Mạc cho mình một tin tức tốt như vậy, nàng thật sự không sợ Trương Cẩm làm khó.

Trên đường đi, các phòng đều vươn mấy cái đầu ra. Tiếng nói khẽ khàng rối rít len lỏi vào tai nàng, “Nghe nói bệ hạ rất thích nàng ta đấy.” , “Thật không nhìn ra đó.” , “Cùng học lâu như vậy, cũng không biết nàng ta lại có tài thế chứ.” , “Bởi vậy mới nói nàng ta là sao có tâm cơ khó lường chứ sao.”

Trong tiếng bàn luận xôn xao, Trương Khởi cúi đầu, yên tĩnh đi về phía trước. Ba thứ nữ cùng viện tử đều học cùng với nàng. Trương Khởi vốn cũng biết họ.

Nhưng, xưa nay trong học đường họ đều chẳng thèm liếc nhìn nàng. Bây giờ Trương Khởi có chuyện, cũng không muốn có quan hệ tình cảm gì với họ.

Lúc đi tới đường mòn, A Lục chạy lon ton tới. Nàng nhìn thấy Trương Khởi, cười hì hì nói: “A Khởi, vừa nãy Cẩm cô tử gọi ta đấy.”

Nàng đi tới bên cạnh Trương Khởi, ghé sát vào nàng cười khanh khách, nói: “Còn cho ta rất nhiều đồ ăn ngon. Hì hì, rõ ràng không thích ta, còn phải giả vờ cười, A Khởi, nàng ta ngốc quá!”

Trương Khởi tức giận lườm A Lục, nói: “Tỷ ấy lấy lòng ngươi như vậy, chính là muốn sau này ngươi cung cấp cho tỷ ấy biết những tin tức có liên quan đến ta đấy.”

“Thật chứ?” A Lục trợn to mắt, hưng phấn khẽ hỏi: “Vậy mỗi lần tiết lộ tin tức cho nàng ta, có tiền thưởng hay không vậy?”

Trương Khởi dở khóc dở cười, nhưng cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, lúc này mới trả lời: “Trương Cẩm cũng không quá khắc nghiệt, chắc cũng có tiền thưởng.”

“Vậy tốt quá!”

Nghe thấy tiếng hoan hô của A Lục, Trương Khởi lặng lẽ lườm nàng ta, nói: “Bây giờ ta phải tới chỗ Trương Cẩm, ngươi về trước đi. Đúng rồi, cho ngươi thời gian hai ngày, điều tra lai lịch mấy nô tỳ đang hầu hạ chỗ ta.”

“Được rồi!” A Lục vui vẻ rời đi. Cách không xa, Trương Khởi thậm chí còn nghe thấy tiếng hát của nàng! A Lục này! Trương Khởi thấy hơi buồn cười, mà thật ra nàng cũng đã bật cười ra tiếng.

Ngẩng đầu lên, nhìn màu xanh mơn mởn trước mắt, nàng chợt nghĩ: Mùa xuân đến thật rồi!

Đúng vậy, mùa xuân đến rồi.

Cả tầm mắt nàng đều là cảnh xuân, tràn ngập mặt đất là màu xanh biếc. Giữa trời đất, không còn màu xám nhợt nhạt điểm xuyết màu xanh nữa, mà là những cành lá rậm rạp tràn đầy đất trời.

Xuân đến rồi, nàng cũng sắp trưởng thành rồi.

Trương Khởi vẫn luôn biết, với tướng mạo sau khi trưởng thành của mình, thật sự không thể không nổi bật, không thể không dựa vào ai đó để có cuộc sống bình yên. Thậm chí, gả cho một thứ dân bình thường cũng không đảm bảo cho nàng. Lựa chọn tốt nhất của nàng chính là gả cho một quan lớn xuất thân hàn môn, làm chính thê của người đó.

Thời thế bây giờ không còn như trước, hầu hết con em thế gia đều vô năng. Trong triều đình, chức vị cao phần lớn đều là con em thế gia, mà nắm thực quyền lại là con em hàn môn.

Nàng luôn mơ ước, nếu có thể gả cho một quan to nắm giữ thực quyền, tuy nói thấy Trương Cẩm vẫn phải hành lễ, tuy nói tới bất kỳ đâu cũng phải nhường đường cho con em thế gia, nhưng người như vậy mới có thể đảm bảo cho nàng. Mới có thể thật lòng thương yêu nàng.

Mà bây giờ, nàng cảm thấy mình đã tiến thêm một bước đến gần mục tiêu của mình!