Mặt Trời, Mặt Trăng Và Ánh Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 15

Quả nhiên, khi Đinh Bán Hạ dùng một động tác cực kỳ chậm để quay đầu lại, cô nhìn thấy anh Từ đang ung dung đứng phía sau mình.

Trong tay anh Từ còn cầm một túi dâu tây đã được cân rồi. Khi nhìn thấy Đinh Bán Hạ, anh cũng chỉ cong môi cười, sau đó bỏ dâu tây vào xe đẩy, xoa tóc Đinh Bán Hạ: “Dâu tây em thích.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Này, anh biết cái gì gọi là ngây như phỗng không?

Nếu không biết, thì anh cũng có thể nhìn cô Đinh, sau đó cô sẽ cố gắng hết sức để diễn đạt từ này cho anh bằng vẻ mặt của mình.

Tại sao!

Rốt cuộc là tại sao!

Tại sao lần nào đang tranh cãi với Vương Thành, Từ Lục Ly cũng sẽ xuất hiện không tiếng động như vậy? Lần đầu tiên là khi xem mắt, tiếp theo là lúc Vương Thành gọi điện thoại đến, còn có lần này nữa.

Đối mặt với tên đểu như Vương Thành, sức chiến đấu của cô vẫn chưa được phát huy hết đâu.

Hơn nữa, thật sự trùng hợp như vậy sao? Đinh Bán Hạ vô cùng khó hiểu, Từ Lục Ly thật sự đúng lúc đi mua dâu tây ư?

Trái cây mà cô thích nhất cũng là dâu tây sao?

Từ Lục Ly ôm hờ lấy Đinh Bán Hạ, nói như thể anh chỉ vừa mới thấy Vương Thành: “Chào anh.”

Vương Thành vừa thấy Từ Lục Ly là lập tức sụp đổ: “...”

Vương Thành còn chưa kịp nói chuyện, Nặc Nặc đã vô cùng tò mò hỏi: “Cô Đinh, người này là bạn trai của cô sao?”

Từ Lục Ly lại thật sự thận trọng gật đầu: “Đúng, Hạ Hạ không gây thêm rắc rối gì cho mọi người chứ?”

Nặc Nặc đánh giá Từ Lục Ly từ trên xuống dưới.

Nhìn trông rất có văn hóa, vừa đẹp trai vừa có khí chất. Từ lời nói ban nãy cũng có thể thấy được người này thật sự đối xử với cô Đinh đó rất tốt...

Là người mà cho dù có nói thế nào thì cũng tốt hơn Vương Thành hàng nghìn lần.

Vậy thì.

Nói cách khác, cái câu “Không ưa cô ta mà cô ta còn liên tục quấn lấy anh” của Vương Thành là giả?

Nặc Nặc cắn môi, nhìn về phía Vương Thành.

Vương Thành rõ ràng rất hoảng hốt: “Nặc Nặc, em đừng nghe bọn họ nói bậy. Anh thật sự rất yêu em mà, Nặc Nặc.”

“Chúng ta mới chỉ xem mắt được mấy ngày thôi, anh đừng có nói yêu tôi như vậy, tôi thật sự không tin.”

Nặc Nặc trông cũng không ngốc lắm, có lẽ là thực sự cực kỳ tức giận nên mới bình tĩnh như vậy.

Đinh Bán Hạ cong mắt mỉm cười, trông vẫn dịu dàng như cũ: “Nặc Nặc à, nhà ở thành phố N vẫn rất quan trọng.”

Nặc Nặc gượng cười, nói với Đinh Bán Hạ: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, cô Đinh. Tôi còn có chút việc phải đi trước nên không mua đồ nữa, cô Đinh từ từ đi dạo với bạn trai đi.”

Đinh Bán Hạ ngoan ngoãn: “Vâng.”

Có lẽ Nặc Nặc thật sự không cười nổi nữa nên xoay người nhanh chân rời đi.

Chuyện quái gì thế này!

Vương Thành hung hăng lườm Đinh Bán Hạ: “Cô đợi đấy cho tôi!” Sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo.

Gia cảnh của Nặc Nặc thật sự rất tốt. Bỏ lỡ người này, anh ta biết phải đi đâu để tìm một cô gái có điều kiện tốt như thế?

Có nhà ở thành phố N, anh ta sẽ có thể bớt được mấy chục năm phấn đấu đấy?

Nghĩ tới đây, bước chân của Vương Thành lại không khỏi nhanh hơn vài phần.

Đinh Bán Hạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cuối cùng cái tên Vương Thành đáng ghét này cũng rời đi.

Thật là, tại sao ngày nào cũng có chuyện vậy, khiến một “Bé đáng yêu” như cô phải mở miệng mắng người? Tuy rằng cô diss người ta rất thoải mái, nhưng thường xuyên gặp phải những người khiến người ta không vui như vậy, vẫn rất phá hỏng tâm trạng.

Vương Thành vừa mới rời đi, cánh tay đang ôm hờ Đinh Bán Hạ của Từ Lục Ly lịch sự buông xuống.

Giọng điệu lạnh lùng như ngày thường: “Đinh Bán Hạ.”

Đinh Bán Hạ ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Lục Ly.

Tuy cô biết Từ Lục Ly rất cao, nhưng bây giờ khi thực sự đứng trước mặt anh, cô mới phát hiện mình thấp hơn anh hẳn một cái đầu. Không hiểu sao trông mình có vẻ rất không có khí thế.

Cô hơi ngập ngừng: “Hửm?”

“Cậu có thể phớt lờ những người như thế này.” Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát của Đinh Bán Hạ là Từ Lục Ly lại không thể nói được một lời nặng nề nào.

Trước kia là vậy, hiện tại cũng thế.

Mặc dù anh thực sự rất lo lắng, lần nào cũng đυ.ng phải người đàn ông xem mắt kia, đã thế người đàn ông xem mắt kia lại còn là một tên đểu có thể nhìn ra bằng mắt thường.

Hôm nay thậm chí anh ta còn uy hϊếp Đinh Bán Hạ là “Cô chờ đó cho tôi”, người như vậy, Đinh Bán Hạ thật sự không cần phải để ý đến.

Khi Đinh Bán Hạ chột dạ không hiểu vì sao và không biết nên nói gì thì đôi mắt sẽ không khỏi liếc sang hai bên.

Cái liếc mắt này hay lắm.

Cô Đinh run sợ trong lòng, nhìn thái hậu nhà mình đang đứng cách đó không xa, cũng không biết đã bắt đầu đứng ở đó từ khi nào, trong tay bà xách một giỏ trứng gà...

Từ Lục Ly thấy Đinh Bán Hạ đang tập trung nhìn về một hướng, anh cũng nhìn sang.

Sau đó anh hiểu ra, đây hẳn là mẹ của Đinh Bán Hạ nhỉ?

Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, mẹ Đinh xách một giỏ trứng bước đến.

Khí thế trên người bà khiến cô Đinh đổ mồ hôi lạnh vì có chút chột dạ.

Sau khi mẹ Đinh đi tới, bà bỏ trứng gà vào xe đẩy rồi nhìn về phía Từ Lục Ly.

Từ Lục Ly mím môi, thầm lo lắng một lát, sau đó anh tự giới thiệu: “Chào dì, cháu là Từ Lục Ly, bạn học cấp 3 của Đinh Bán Hạ.”

Bạn học cấp 3 à, mẹ Đinh trầm tư một lúc.

Chẳng lẽ đây là người bạn cấp 3 mà gần đây Hạ Hạ thường xuyên nhắc tới?

Ngoại hình khá đẹp, trông cũng rất có gia giáo, nghe đâu hình như Hạ Hạ nói là bác sĩ Trung Y?

Rất tốt, rất tốt. Tốt hơn đối tượng xem mắt của Hạ Hạ không biết bao nhiêu lần.

Vì vậy mẹ Đinh cảm thấy rất hứng thú: “Từ Lục Ly à, chào cháu chào cháu, dì là mẹ của Hạ Hạ. Thường xuyên nghe Hạ Hạ nhắc tới cháu, đây là lần đầu tiên gặp trực tiếp cháu, cậu nhóc trông tuấn tú thật đấy!”

Đinh Bán Hạ: “...”

Cô đâu có thường xuyên nhắc tới Từ Lục Ly...

Mẹ, danh dự của con gái mẹ sẽ bị hủy trong tay mẹ đó, mẹ biết không?

Sự thận trọng và xa cách thường ngày trên người Từ Lục Ly đã giảm đi vài phần, anh vừa khiêm tốn vừa lễ phép: “Hôm nay không biết sẽ gặp dì nên không mang quà gì đó. Vừa khéo cháu là bác sĩ Trung Y, lần sau cháu sẽ nhờ Hạ Hạ mang chút thuốc bổ cho dì.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Anh Từ, dáng vẻ “Không giỏi ăn nói” mọi ngày của anh đâu rồi?

Vì sao có thể giao tiếp hài hòa với mẹ mình như vậy chứ?

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Từ Lục Ly đã nịnh mẹ Đinh đến nỗi không khép miệng được.

Mẹ Đinh vừa cười vừa hỏi Từ Lục Ly: “Cậu nhóc giỏi thật đấy! Thế nào, có bạn gái chưa?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Mẹ!

Rốt cuộc mẹ đang nói cái gì vậy!

Mẹ Đinh dứt khoát phớt lờ ám chỉ của Đinh Bán Hạ, tiếp tục trò chuyện với Từ Lục Ly: “Không có bạn gái ư? Tiểu Từ đẹp trai như vậy, còn là bác sĩ, sao lại không có bạn gái?”

Như mọi khi, Đinh Bán Hạ rất mất kiên nhẫn nghe mẹ Đinh lải nhải.

Nhưng mà Từ Lục Ly vốn trông có vẻ lạnh lùng, thế mà lúc này lại đang rất nghiêm túc trò chuyện với mẹ Đinh: “Không phải Hạ Hạ cũng chưa có bạn trai sao? Cháu không vội.”

Hay lắm.

Cô Đinh hoàn toàn ngây cả người.

Vừa rồi trước mặt Vương Thành, Từ Lục Ly gọi mình là “Hạ Hạ” vì để giúp mình, có thể tha thứ được. Bây giờ Từ Lục Ly gọi mình là “Hạ Hạ” trước mặt mẹ mình, vậy quả thực là đang hại mình!

Quả nhiên, đôi mắt của mẹ Đinh lập tức sáng lên.

Con gái nhà mình được đó, bình thường trông có vẻ ngây ngốc, lúc quan trọng lại khá lợi hại.

Vừa rồi Từ Lục Ly gọi con gái mình là “Hạ Hạ”? Vậy chẳng phải có nghĩa là thừa nhận quan hệ của hai người một cách trá hình sao?

Haizz, con gái ngốc nhà mình còn nói với mình chỉ là bạn học cấp 3 thôi. Theo như bà thấy, có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Mẹ Đinh vỗ vai Từ Lục Ly: “Tiểu Từ tới siêu thị mua gì vậy?”

Giọng nói trong trẻo của Từ Lục Ly vang lên: “Mua chút rau ạ, định làm mấy món ăn cho buổi tối nay. Dì và Hạ Hạ đến đây như thế nào? Lát nữa để cháu đưa hai người về.”

...

Cho nên, Đinh Bán Hạ cũng không biết tại sao, chỉ sau một chuyến đi đến siêu thị, từ hai người lại biến thành ba người.

Từ Lục Ly giúp hai người đẩy xe đẩy và anh đi bên cạnh Đinh Bán Hạ, trả lời các câu hỏi của mẹ Đinh một cách rất nghiêm túc và lịch sự, thỉnh thoảng lại mua một ít rau dưa cho mình.

Cực kỳ ung dung.

Đinh Bán Hạ thì ngược lại, toàn thân cứng đờ.

Cô lại nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, nhớ tới Lư Mộc nói với Từ Lục Ly ở trong mơ rằng “Đinh Bán Hạ thích cậu đó, cậu có biết không” và câu “Nằm mơ đi” lạnh lùng của Từ Lục Ly.

Có lẽ có một sự khác biệt khá lớn giữa Từ Lục Ly lạnh nhạt kia và người hiện tại này. Trong lúc nhất thời, Đinh Bán Hạ cảm thấy hơi choáng váng.

Hơn nữa, Đinh Bán Hạ còn có thể nhớ rõ ràng——

Cảnh trong mơ tối qua, không chỉ là cảnh trong mơ.

Đó là chuyện mà cô từng trải qua hồi cấp 3 rồi, nếu không thì cô cũng sẽ không mơ một giấc mơ quái lạ như vậy.

Khoảng độ lớp 12, lúc ấy quả thực cô đã phải lòng Từ Lục Ly, cũng cho rằng mình giấu giếm rất khá.

Vào một buổi trưa nọ, một buổi trưa rất yên tĩnh. Cô đang làm bài tập ở trong phòng học không một bóng người thì thấy Từ Lục Ly đi ở bên ngoài, sau đó Lư Mộc đuổi theo và nói câu “Đinh Bán Hạ thích cậu đó, cậu có biết không” kia.

Giọng điệu của Từ Lục Ly lạnh nhạt y hệt như trong giấc mơ kia.

“Nằm mơ đi.”

Do đó, từ lúc ấy Đinh Bán Hạ đã bắt đầu nhắc nhở mình rằng không bao giờ được nằm mơ nữa.

Cô cho rằng hồi cấp 3 Từ Lục Ly thật sự đối xử với cô hơi khác một chút, nhưng sau đó cô mới nhận ra mình đang nằm mơ.

Cũng đúng mà, Từ Lục Ly khi ấy, ồ không, Từ Lục Ly vẫn luôn được rất nhiều người để ý đến.

Còn bản thân mình thì sao?

Không có ai muốn để ý đến mình, chỉ có một người bạn duy nhất là Trần Nam.

Mình như vậy, sao Từ Lục Ly có thể thích được chứ?

Xin mày đấy, Đinh Bán Hạ, đừng không nhìn rõ hiện thực nữa.

Đinh Bán Hạ nhìn thoáng qua Từ Lục Ly đang đi bên cạnh mình, cô hít sâu một hơi, không ngừng nhắc nhở bản thân.

Vậy nên đừng để mình không nhìn rõ hiện thực nữa, Từ Lục Ly, xin cậu cách xa mình ra một chút.

Xa một chút là tốt rồi.