“Phòng YY: XXXXXXXX, mật khẩu: xxnawm.” Tô Mạc Già ném ra một dãy số rồi rời đi.
Đinh Bán Hạ sao chép chuỗi số này lại, sau đó vui vẻ nhớ ra rằng máy tính của mình không có thứ gọi là YY.
Cô vội vàng tải YY xuống, đăng nhập vào tài khoản có id là “Tarot Reader Alexia” đã đăng ký trước đó.
Cô Đinh mất 10 phút để vào được YY và chỉ tốn 0.01 giây để hối hận.
… Mẹ nó cô đã quên một đống lời mời kết bạn từ lần trước, càng không cần phải nói đến đủ loại tin tức và lời mời kết bạn tích lũy mấy ngày nay.
Đinh Bán Hạ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, tự hỏi cảm giác chua chát khi vô cớ bị chú ý đến là như thế nào.
Lúc vào phòng mà Tô Mạc Già đưa, Tô Mạc Già đã ở trong danh sách cài đặt mic.
Sau khi thấy cô tiến vào, Tô Mạc Già nhanh chóng bế cô lên danh sách cài đặt mic.
“Đến rồi.”
Vẫn là giọng nói trong trẻo lạnh lùng đó, nhưng lại hoàn toàn không hỏi trong quãng thời gian ngắn vừa rồi Đinh Bán Hạ đã đi đâu.
Cái loại cảm giác này là——
Em đến là tốt rồi.
Có lẽ có người thật sự bẩm sinh đã có thể dùng giọng nói để thể hiện hàng nghìn cảm xúc, ví dụ như Tô Mạc Già.
Đinh Bạn Hạ cứ cảm thấy cô có thể nghe ra rất nhiều điều từ giọng điệu nhẹ nhàng của anh, hơn nữa còn là rất nhiều điều cực kỳ “Khó hiểu”.
Đinh Bán Hạ nhất thời nghẹn lời, tiếp đó cô dừng một lúc rồi mới ấn F2 để mở mic: “Ừm.”
Khu bình luận xuất hiện một đoạn kịch bản, Tô Mạc Già mở miệng nói: “Hôm nay pia diễn đoạn này với tôi nhé.”
Đinh Bán Hạ nhìn kịch bản, trên gương mặt xinh xắn dịu dàng tràn đầy vẻ tò mò.
Đây là lần đầu tiên cô “Pia diễn”, cũng là lần đầu tiên cô nghe được từ “Pia diễn” này.
Trước khi tới, cô còn vào Baidu tra xem “Pia diễn” là gì, ý nghĩa đại khái chính là——
Các diễn viên l*иg tiếng trên Internet kết nối mic rồi luyện tập diễn với nhau? Tương tự như cách các diễn viên đối diễn, mấy CV kết nối mic đối diễn như này thì gọi là pia diễn?
Hy vọng cô không hiểu sai, Amen.
Kịch bản trên khu bình luận hình như là một đoạn nhỏ trong toàn bộ kịch bản, những phần tóm tắt cả trước lẫn sau đều không đầy đủ, chỉ là một đoạn đối thoại không đầu không đuôi.
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Đinh Bán Hạ khẽ đáp: “Sẵn sàng rồi.”
Thành thật mà nói, cô cũng không có gì để chuẩn bị. Từ nhỏ, cô đã là người không giỏi “Đọc diễn cảm” lắm, cho dù đọc gì thì cũng... Vô cảm.
Trần Nam từng nói cô: “Mình bảo này, nếu một viên gạch mà biết nói thì nó có thể nói có cảm xúc hơn cả cậu đó! Hạ Hạ, cậu chẳng khác Siri là bao, qua mấy năm nữa đến khi Iphone 20 ra mắt, Siri tiến hóa còn có tình cảm hơn cậu.”
Bên Tô Mạc Già đã bắt đầu.
“Năm mới vui vẻ.”
Không thể không nói, Tô Mạc Già không hổ là người đã bắt đầu làm diễn viên l*иg tiếng thương mại. Bình thường nói chuyện đều có vẻ lạnh lùng thờ ơ, nhưng vừa chuyển sang chế độ l*иg tiếng là lại chứa đầy tình cảm.
Câu “Năm mới vui vẻ” đơn giản này được Tô Mạc Già đọc lên cực kỳ dịu dàng, không biết ẩn chứa bao nhiêu tình cảm trong đó.
Đinh Bán Hạ: “Năm mới vui vẻ.”
...
Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân cô Đinh cũng 囧, lần thứ 101 cô cảm thấy nếu mình đi l*иg tiếng thì chắc chắn sẽ chọc tức một lượng lớn người xem.
Mỗi chữ đều, không, có, cảm, xúc!
Tô Mạc Già dường như không hề bị sự vô cảm của Đinh Bán Hạ ảnh hưởng, anh tiếp tục đọc: “Mấy hôm trước thấy em khóc, không có chuyện gì chứ?”
Lời thoại tiếp theo của Đinh Bán Hạ thực ra rất đơn giản, chỉ là một câu “Không có chuyện gì”.
Nhưng không hiểu sao cô lại nói lắp bắp: “Ồ, không, không có chuyện gì.”
Thật ra cô không muốn nói lắp đâu...
Chỉ là Tô Mạc Già thật sự quá có sức hấp dẫn, mặc dù chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản nhưng không hiểu sao lại khiến Đinh Bán Hạ cảm thấy chua xót.
Loại cảm giác déjà vu (*) đó vô cùng đáng lo ngại nhưng lại quen thuộc đến nỗi không thể giải thích nổi, khiến trước mắt Đinh Bán Hạ như có hình ảnh hiện ra một cách khó hiểu.
(*) Là một từ mượn tiếng Pháp diễn tả cảm giác mà trong đó, một người cảm thấy như đã trải qua tình huống hiện tại trước đây.
Hơn nữa...
Lời nói ấy giống hệt như câu “Mấy hôm trước thấy em khóc, không có chuyện gì chứ?”, hình như cô đã từng nghe rồi.
Khi nào nhỉ?
“Xia Xia?”
Cho đến khi bên tai nghe được âm thanh, Đinh Bán Hạ mới thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man và tỉnh táo lại, cô vội vàng lên tiếng: “Ơi, tôi vẫn còn ở đây.”
Tô Mạc Già khẽ cười, tiếng cười này...
Khiến cho người không mấy si mê giọng hay như Đinh Bán Hạ cũng không khỏi cảm thấy tai nóng bừng.
Quá, quá, quá mẹ nó... Hoàn mỹ hu hu.
“Tôi thấy em lơ đãng nên không kéo em tiếp tục pia diễn nữa, nghỉ ngơi sớm đi.” Giọng Tô Mạc Già dịu hơn vài phần, giọng nói lạnh lùng thường ngày lại lộ ra sự ấm áp.
Trong đêm khuya mùa đông không có hơi ấm ở thành phố N, không biết tại sao lại khiến Đinh Bán Hạ cảm thấy vui vẻ hơn.
“Được.” Cô Đinh luôn làm khùng làm điên lúc này cũng đáp lại một cách nhẹ nhàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, mình nhận của người ta nhiều lì xì như vậy, khi bị kéo qua pia diễn thì chỉ nói được một câu “Năm mới vui vẻ” và một câu “Không có chuyện gì”. Trời đất chứng giám cô Đinh cảm thấy mình rất áy náy.
“Ngủ ngon, Xia Xia.” Một giọng nói giống như lông vũ nhẹ nhàng rơi vào tai Đinh Bán Hạ.
Mãi đến lúc tháo tai nghe xuống, Đinh Bán Hạ mới không nhịn được mà chạm vào tai nghe và trái tim của mình.
Vẫn ổn vẫn ổn...
Tiếng ngủ ngon sau cùng kia thật sự cực kỳ khiến trái tim người ta ngứa ngáy. Quả thực như có một sợi lông vũ quét ở đầu quả tim của bạn, đã vậy còn không chịu để cho bạn thoải mái.
Sau khi Đinh Bán Hạ tắt máy tính rồi nằm lên giường, cô không tài nào ngủ được.
Thật sự khi cô pia diễn với Tô Mạc Già trong buổi tối hôm nay, câu nói “Mấy hôm trước thấy em khóc, không có chuyện gì chứ?” quá mức quen thuộc, khiến Đinh Bán Hạ hơi phát điên, chính là cảm giác phát điên khi sắp nhớ ra rồi nhưng lại không nhớ ra nổi.
Rốt cuộc cô đã từng nghe được những lời này khi nào?
Không phải chuyện sau khi tốt nghiệp và chắc chắn cũng không phải chuyện hồi cấp 3. Suy cho cùng thì hồi cấp 3 hoàn toàn không có ai quan tâm mình có khóc hay không. Vậy là đại học sao?
Đinh Bán Hạ lăn qua lộn lại, cuối cùng cô dứt khoát mở điện thoại ra lướt Weibo.
Đinh Bán Hạ: “...”
Lại! Làm! Sao! Nữa!!
Tại sao Weibo của mình lại sập rồi!?
Không phải tối nay đã sập một lần rồi ư? Một ngày phải sập vài lần mới vừa lòng sao?
Đinh Bán Hạ đã cực kỳ quen thuộc với tình huống này nhanh chóng bấm vào trang Weibo của Tô Mạc Già, xuất hiện tình huống như vậy, chắc chắn Tô Mạc Già là đầu sỏ gây tội.
Quả nhiên, Đinh Bán Hạ load lại một chút, load ra được Weibo mới nhất của Tô Mạc Già.
Đăng vào 10 phút trước, hơn nữa, còn chuyển tiếp bài đăng Weibo của hai người.
CV Tô Mạc Già: “Đoán xem. //@Tiên nữ nhỏ nhà Tên Điệu: Người bị làm mờ tên này là ai ai ai, đừng nói với tôi đó là Alexia! //@Thù Vinh V: Nửa đêm tùy ý đi dạo quanh căn phòng nhỏ của Tên Điệu, thế mà lại thấy một chuyện rất thú vị. [Hình ảnh.jpg].”
Đinh Bán Hạ nơm nớp lo sợ nhấn mở hình ảnh trên Weibo của Thù Vinh.
Không sai...
Là cảnh cô và Tô Mạc Già pia diễn trong phòng YY, hình ảnh thể hiện rõ trên danh sách cài đặt mic chỉ có hai người, vị trí số một là Tô Mạc Già, Thù Vinh còn rất có lòng mà làm mờ đi id của người ở vị trí số 2, cũng chính là cô...
Mặc, mặc dù Đinh Bán Hạ cảm thấy việc làm mờ này gần như chẳng có tác dụng gì hu hu hu, cuộc sống thật là gian khổ hu hu hu.
Điều mà Đinh Bán Hạ không biết chính là, bởi vì Weibo này nên nhóm fans hâm mộ của Tô Mạc Già đã bùng nổ giữa đêm khuya.
“Chết tiệt tôi vốn đang cảm thấy có lẽ không phải là Alexia, Tên Điệu chuyển tiếp bài đăng kia không phải là đang thầm chứng minh suy đoán này sao???”
“Nói cách khác, Tên Điệu của chúng ta hẹn hò với Alexia vào đêm khuya đúng không...”
“Anh ấy còn tự mình chứng minh chuyện này đúng không...”
Thật sự không nhìn được mọi người trong nhóm buồn bã như vậy nữa, một cô gái lên tiếng an ủi: “Không không không, mọi người nghĩ thoáng chút đi! Nói không chừng là bói toán đêm khuya đấy!”
Cả nhóm yên tĩnh 1 giây, sau đó một tin nhắn bật ra.
“Ha ha, bản thân bạn có tin không?”
Cô gái lên tiếng an ủi kia: “...”
Xin lỗi, bản thân tôi thật sự cũng không tin hu hu hu. Tên Điệu, sao anh lại đi hẹn hò với người con gái khác giữa đêm khuya, chúng ta thật sự thất tình sao?!
Đinh Bán Hạ không biết chuyện này, cô chỉ tùy tiện xem qua bình luận, cảm thấy các fan của Tô Mạc Già rất có ý thức.
Ít ra là trong tình huống như này, không có ai nhắn tin đến mắng cô...
Cô Đinh cảm thấy rất may mắn.
Sau đó điện thoại cô nhận được một tin nhắn Wechat.
Tin nhắn thoại do Tô Mạc Già gửi đến.
“Xin lỗi vì đã làm em rơi vào hoàn cảnh này.”
Giọng nói trong trẻo mà lại tràn đầy áy náy.
Vốn dĩ trong lòng Đinh Bán Hạ toàn là “Tôi muốn tìm anh tính sổ”, nhưng sau đó lập tức bị tắt lửa. Cũng, cũng đúng, Tô Mạc Già không cố ý mà.
Thôi vậy, cô Đinh cảm thấy mình rất rộng lượng nên không so đo nữa.
Nhưng cứ như vậy thì người vốn đã mất ngủ như Đinh Bán Hạ lại càng cảm thấy không thể ngủ yên được.
Cô nằm trên giường lăn lộn một lúc rồi lại ngồi dậy lấy bài Tarot ra.
Hiện tại cô cũng hơi tò mò Tô Mạc Già thích con gái như thế nào.
Cho nên cô định dùng cách bói toán để xem thử.
Bói về tính cách của con người, Đinh Bán Hạ bình tĩnh rút ra ba lá bài.
Sau khi lật bài lại, ngay cả cô cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Hình như cô chưa bao giờ rút ra được ba lá ẩn chính (*) cùng một lúc, vậy mà lần này cả ba lá đều là lá bài ẩn chính.
(*) Bộ ẩn chính (Major arcana) là những lá bài rất quan trọng trong một bộ bài tarot. Nhìn chung chúng là những lá bài mà một người mới dùng tarot sẽ tìm hiểu đầu tiên; một phần vì chúng ít hơn (Có 22 lá ẩn chính so với 54 lá ẩn phụ) và một phần vì chúng được xem là hàm ý sâu sắc hơn, ý nghĩa hơn và có những phần “Thuộc về tinh thần” hơn của cuộc sống.
Lần lượt là mặt trời, mặt trăng và ngôi sao.
Nếu nói về tính cách của con gái——
Tràn đầy hy vọng về cuộc sống, thay đổi thất thường, vừa lạc quan vừa tự tin?
Tính cách phức tạp vậy ư? Đinh Bán Hạ cảm thấy hơi khó hiểu.
Sau đó cô không nhịn được mà đăng một bài viết lên Weibo.
Tarot Reader Alexia: “Vừa rồi muốn bói tính cách của một người, rút ra ba lá bài, lần lượt là mặt trời, mặt trăng và sao, có hơi tò mò rốt cuộc tính cách của người này là như thế nào? Quá phức tạp.”
Có lẽ vì đã khuya rồi nên mấy người vẫn luôn nhanh chóng bình luận lại, lần này cũng không bình luận ngay.
Đinh Bán Hạ đang chuẩn bị thoát khỏi Weibo thì nhận được một bình luận.
Là Tô Mạc Già.
CV Tô Mạc Già: “Tính cách gì à? Trời, trăng và sao.”
Trời, trăng và sao đều rơi vào mắt em.