Bé Rồng Con Nổi Tiếng Toàn Tinh Tế

Chương 25: Tử Vong Thú Thành (25)

Tác Tháp Á Nhĩ biến thành sư tử sừng vàng lao về phía cái cây, Ngô Giản giật mình, vội vàng bay ra khỏi bụi cây, trốn sau lưng Hạ Nặc, lộ ra vẻ mặt đáng thương nhìn Y Lạp.

“Hu hu hu, con sai rồi, đừng đánh con.”

Y Lạp cười lạnh: “Bây giờ hối hận thì muộn rồi!”

“Mẹ ơi, con không dám nữa! Đừng đánh con.”

“Mẹ?!”

Mọi người đồng thanh kinh hô, sau đó đồng loạt nhìn về phía Y Lạp, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Ngay cả khóe miệng Hạ Nặc cũng không nhịn được giật giật.

Người đi theo Y Lạp hỏi: “Y Lạp thiếu gia, con của cậu sao?”

Y Lạp còn kinh ngạc hơn những người khác: “Nói bậy, tôi còn chưa kết hôn, lấy đâu ra con, hơn nữa tôi cmn là nam, giống đực đấy có biết không!”

“Phải ha, hình như chỉ có nền văn minh Giao Nhân mới có kiểu lưỡng tính.”

“Nhưng mà, con non này và trên người Y Lạp thiếu gia có màu giống nhau kìa, hơn nữa tôi nghe nói tộc Liệt Hổ lúc nhỏ hình như cũng có vảy. Con béo ú này chẳng lẽ thật sự là con của cậu…”

Y Lạp nhất thời á khẩu không trả lời được, tộc Liệt Hổ bọn họ lúc còn nhỏ đúng là sẽ mọc vảy màu da để bảo vệ.

Nhưng tuyệt đối không phải là loại vảy trắng như tuyết của con non trước mắt này, nhìn là biết hàng giả. Nhưng tộc Liệt Hổ lúc con non còn nhỏ, để đề phòng kẻ thù chính trị ám hại, sẽ giấu con non đi, cho nên chưa có ai từng thấy con non của tộc Liệt Hổ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tạo nên hiểu lầm này.

Một giống đực cường đại bị con non của chủng tộc khác gọi là mẹ, thật cmn hoang đường a!

Y Lạp sụp đổ.

[Ha ha ha ha, cười chết mất, lần đầu tiên biết Y Lạp là mẹ nam, thật cmn buồn cười. Bất quá, nghe nói con non của gia tộc Liệt Hổ thật sự sẽ mọc vảy, con non này chẳng lẽ thật sự là con của Y Lạp? Vậy chẳng phải Khố Lý Lý đội nón xanh sao?]

[Trời! Tôi như thể vừa ăn được một quả dưa lớn!]

[Chờ đã, tôi là người xem lâu năm của phòng phát sóng này. Những gì mọi người nói không logic lắm, con non này rõ ràng là người chơi của nền văn minh Trái Đất mà?]

[Hây da, có gì đâu. Tộc Liệt Hổ thích gieo rắc tình cảm khắp nơi, nói không chừng, là con riêng bị bỏ rơi gì đó.]

[Giải thích như vậy, hình như cũng đúng ha. Vậy chẳng phải chúng ta đã ăn dưa của gia tộc Liệt Hổ sao, có bị diệt khẩu không?]

[Ha ha ha ha, không kịp nữa rồi. Trên Tinh Võng toàn là hot search của gia tộc Liệt Hổ.]

Lúc này, phủ nguyên soái của nền văn minh dị thú, trong phòng khách kín đáo.

Một con hổ con toàn thân mọc vảy màu da, được một quý phụ xinh đẹp ôm trong ngực, nhe răng gầm gừ.

Quý phụ nhìn thấy dáng vẻ Y Lạp ăn mệt, nhịn không được bật cười.

“Anh trai con vậy mà cũng có ngày ăn mệt, con non này, thật đáng yêu.”

“Gừ!” Tiểu Liệt Hổ nghe không hiểu, nghiêng đầu.

“Ha ha, mau ghi lại.”

Lúc này, nguyên soái nghe thấy tiếng cười đi ra từ thư phòng, cười nói: “Nào có người mẹ nào lại cười con mình.”

“Hừ! Ai bảo nó lúc nào cũng trưng ra cái bản mặt thối tha đó. Không ngờ lại có người trị được nó, em ngược lại rất mong đợi con non kia là cháu trai của em.”

Nguyên soái bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục quay về xử lý công việc.

Chuyện trên mạng, gia tộc Liệt Hổ ra mặt bác bỏ tin đồn, ngược lại khiến sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, dẫn đến người ăn dưa liên tục tăng lên.

Số lượng người xem livestream của Ngô Giản ngày càng nhiều, phần lớn đều là khán giả đến từ các nền văn minh khác trong tinh tế đến xem náo nhiệt.

Ngô Giản – người gây ra hàng loạt sự kiện này hoàn toàn không biết gì, cậu chỉ đơn thuần là muốn bảo toàn tính mạng, cho nên mới ra sức bôi nhọ Y Lạp. Không ngờ sự việc lại trùng hợp như vậy, lời nói bừa bãi, vậy mà lại bị đồng đội của Y Lạp não bổ quá mức cho là thật.

Y Lạp tức muốn chết, muốn túm con non kia từ sau lưng Hạ Nặc ra.

Nhóc rồng con bỗng nhiên run rẩy toàn thân, dùng móng vuốt ôm lấy đầu.

“Hu hu hu, mẹ đừng đánh con, con lập tức đi tìm đồ sáng lấp lánh cho mẹ!”

Đồng đội của Y Lạp hỏi: “Đồ sáng lấp lánh?”

Hạ Nặc thêm dầu vào lửa, nói: “Lúc nãy tôi vừa nhặt được con non này, nó bị người ta vứt vào thùng rác, toàn thân là vết thương. Mà nó ngay cả lúc hôn mê cũng gắt gao ôm lấy cái túi rách bên trong chứa không ít đá năng lượng…”

Đồng đội của Y Lạp, trách cứ nhìn Y Lạp.

“Y Lạp, sao cậu có thể đối xử với con non như vậy? Con non của nền văn minh dị thú chúng ta vốn đã khan hiếm, cậu còn mang nó vào trận đấu tinh tế, nhỡ xảy ra chuyện gì…”

Y Lạp: ?

Mấy người cmn là đồng đội heo của tôi à!

Y Lạp tức đến nỗi không nói nên lời.

Ngô Giản len lén dùng móng vuốt high five với Hạ Nặc, phối hợp ăn ý thật!

Y Lạp âm trầm nói: “Được rồi, đã là con của tôi, vậy thì đi theo đi. Tôi cam đoan sẽ bình an vô sự đưa cậu ra ngoài!”

Nói mấy chữ phía sau, Y Lạp gần như nghiến răng nghiến lợi.

Nụ cười của Ngô Giản hơi cứng đờ.

“Không… Không cần đâu?”

“Bé con đừng sợ, có chúng tôi ở đây, bảo đảm sẽ không để cậu bị tổn thương dù chỉ một chút.”

Ngô Giản thầm nghĩ: Xong rồi, chẳng lẽ mình ra tay quá mạnh rồi?

Ngay khi Ngô Giản đang nghĩ cách tìm cớ chuồn đi thì Hạ Nặc trực tiếp nói: “Đúng vậy, con non rất khan hiếm. Năng lực của tôi có hạn, có thể không bảo vệ được cậu ta, vậy thì giao cho các người vậy.”

“Anh bạn, anh thật sự là người tốt. Tôi xin lỗi vì những lời nói lúc nãy của mình, dung mạo gì đó, sao bằng nhân phẩm quan trọng, anh là một hán tử chân chính!”

Tim Ngô Giản giật thót, Hạ Nặc sẽ không muốn vứt mình lại một mình chạy trốn chứ?

Không được! Đá năng lượng của mình còn ở chỗ anh ta, không thể để anh ta chạy được!