Bé Rồng Con Nổi Tiếng Toàn Tinh Tế

Chương 23: Tử Vong Thú Thành (23)

Rồng con thấy tình hình không ổn, vội vàng bỏ chạy, nhưng khi chạy cũng không quên mang theo viên năng lượng thạch.

Hành động này khiến Hạ Nặc bật cười, chỉ thấy anh di chuyển với tốc độ kỳ lạ, túm lấy đuôi rồng con nhấc bổng lên.

Hạ Nặc mỉm cười: “Cậu muốn đi đâu?”

Rồng con cố gắng vùng vẫy, thấy không thể thoát, liền ấp úng giải thích.

“Gừ gừ ~” Anh Hạ nghe tôi giải thích đã. Lúc đó tôi rất tức giận, cảm thấy trong bụng như có một ngọn lửa, nhưng tôi thật sự không cố ý.

Hạ Nặc nói: “Cậu chắc chắn là không cố ý?”

Bị treo ngược lên rất khó chịu, rồng con gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Ánh mắt của Hạ Nặc nhắm vào viên đá quý mà rồng con đang ôm chặt, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”

“Gừ?” Thật sao?

“Đương nhiên.” Hạ Nặc lại nói: “Tinh thần của tôi lần này bị tổn thất không nhỏ, ít nhất cũng phải bồi thường một chút chứ?”

“Gừ.” Đồ của tôi đều ở chỗ anh rồi, trên người tôi thật sự cái gì cũng không có.

Ngô Giản thầm nghĩ: Nhiều nhất là còn một "quả bom hẹn giờ", tiếc là không thể tặng cho anh, nếu không tôi sẽ tặng anh luôn!

Hạ Nặc nhìn chằm chằm viên năng lượng thạch trong lòng rồng con, mục đích vô cùng rõ ràng.

“Gừ.” ... Vậy tôi có thể ôm thêm một lát rồi đưa cho anh không?

“Được.”

Thấy mục đích đã đạt được, Hạ Nặc không tiếp tục dây dưa nữa, mà giải quyết con mồi to như núi thịt trước mắt.

Thịt Ma Trư có thể ăn được, chỉ cần một ít gia vị là có thể khử đi mùi hôi. Tuy nhiên, Hạ Nặc đã ăn no rồi nên không có ý định ăn thịt Ma Trư ngay lúc này, mà cất cả con heo vào không gian.

“Ở đây có mùi máu của Ma Trư, không bao lâu nữa, những kẻ săn mồi khác sẽ bị thu hút đến đây, chúng ta rời khỏi đây trước.”

Rồng con gật đầu, suýt chút nữa thì làm rơi viên năng lượng thạch trong lòng.

Cậu vội vàng ôm chặt viên đá, lẽo đẽo theo sau Hạ Nặc.

Hạ Nặc nhìn thấy rồng con nhỏ hơn viên đá không bao nhiêu, đi lại khó khăn như vậy.

Tốt bụng hỏi: “Cần tôi giúp không?”

Rồng con kiên quyết từ chối, đồng thời chứng minh mình có thể ôm được, còn giơ viên đá lên cao.

Sau đó, rồng con ôm viên đá lăn lộn trên mặt đất vài vòng, nếu không phải Hạ Nặc phản ứng nhanh, e rằng đã bị viên đá kéo chạy mất rồi.

Hạ Nặc không nhịn được bật cười.

Ngô Giản xấu hổ muốn độn thổ.

Sau khi thức tỉnh thành rồng con, chỉ cần nhìn thấy thứ gì sáng lấp lánh, lý trí của cậu sẽ lập tức giảm xuống, luôn thích làm những việc kỳ quái, đây cũng không phải là điều cậu có thể khống chế, nhưng mà thật sự rất xấu hổ a!

Ngô Giản tự kỷ một lúc.

“Đi thôi.”

Lần này Ngô Giản hoàn toàn ngoan ngoãn, đi theo sau Hạ Nặc.

Chờ đến khi một người một rồng rời đi không lâu, một con hổ trắng khổng lồ xuất hiện. Nó đánh hơi trên mặt đất, cảm nhận được mùi của Ma Trư biến mất ở đây, trong đó còn xen lẫn hai luồng khí tức khác.

Một luồng rất xa lạ, luồng còn lại rất quen thuộc, giống như mùi của con rồng con nhiều tâm cơ kia.

“Y Lạp thế nào rồi, đã tìm thấy Ma Trư chưa? Con ma thú đó sắp lên bốn sao rồi, năng lượng thạch của nó chắc chắn là loại cao cấp.” Tác Tháp Á Nhĩ hỏi.

Phía sau anh ta là vài người chơi cấp cao.

Y Lạp biến thành hình người, hừ lạnh nói: “Cao cấp cái gì, bị người ta cướp mất rồi!”

Nụ cười của Tác Tháp Á Nhĩ cứng đờ: “Cái gì! Ở đây còn có người khác?”

Y Lạp: “Những gì chúng ta nghĩ đến, người khác sẽ không nghĩ đến sao?”

Sắc mặt Tác Tháp Á Nhĩ sa sầm, không nói gì.

“Y Lạp, bây giờ chúng ta phải làm sao? Có nên đuổi theo không?”

Y Lạp suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Bên kia chỉ có hai người, trong đó còn có một con rồng con không rõ lai lịch, thực lực hẳn là không mạnh, có thể đuổi theo.”

“Rồng con?” Tác Tháp Á Nhĩ không chút do dự nói: “Có phải là con rồng con đã tráo đổi Tiếu Tiếu Quả lấy năng lượng thạch của cậu không?”

Nụ cười của Y Lạp hơi mất tự nhiên.

Một đồng đội nhạy cảm huých khuỷu tay vào Tác Tháp Á Nhĩ.

Nhận ra mình lỡ lời, Tác Tháp Á Nhĩ vội vàng che miệng, cúi đầu xin lỗi Y Lạp.

“Xin lỗi, là tôi lỡ lời, tôi không cố ý.”

Y Lạp lạnh lùng nói: “Nếu không biết nói chuyện, tôi không ngại giúp anh cắt bỏ lưỡi.”

Tác Tháp Á Nhĩ cúi gằm mặt, toàn thân run rẩy.

Y Lạp nhìn lướt qua những người khác, sau đó biến thành hổ trắng khổng lồ, đuổi theo hướng có mùi hương.

Những người khác vỗ vai Tác Tháp Á Nhĩ an ủi.

“Đừng để tâm, Y Lạp chỉ là nhất thời tức giận, cậu ấy không nhắm vào anh đâu.”

“Tôi biết.”

Đáy mắt Tác Tháp Á Nhĩ lóe lên tia thù hằn, chỉ là không ai nhìn thấy.

Lúc này, Ngô Giản vẫn chưa biết, lúc trước cậu dùng Tiếu Tiếu Quả lừa gạt lấy năng lượng thạch đã bị vạch trần, hơn nữa đối phương đang lần theo mùi của cậu đuổi theo.

Lúc này, cậu vẫn đang ôm viên đá, cọ cọ một cách thích thú, sợ rằng giây tiếp theo Hạ Nặc sẽ đòi lại.

Hạ Nặc đang đánh dấu bản đồ quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi giật giật khóe mắt.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một con rồng con si mê năng lượng thạch như vậy.

Tuy nhiên, nhìn con rồng con tròn vo, phát ra tiếng “khò khò” đặc biệt từ trong cổ họng, trông cũng khá thuận mắt.

Thôi thì cứ giữ cậu lại, coi như là vật phẩm tiêu khiển cũng được.

……

“Gào!”

Một đám ma thú điên cuồng đuổi theo con rồng con nhỏ bé.

Đừng nhìn rồng con chân ngắn, nhưng đám ma thú đó căn bản không đuổi kịp cậu, ngược lại tự mình mệt đến thở hổn hển.

Vào lúc này, một tia sáng màu xanh đậm lóe lên, con quái thú vừa dừng lại nghỉ ngơi đã bị bắn trúng tim.

Những con quái thú khác sững sờ trong giây lát, rồi quay đầu bỏ chạy.

Nhưng số phận của chúng đã đến hồi kết, và người gặt hái mạng sống của chúng... chỉ cầm một khẩu súng laser bình thường, đã gϊếŧ chết cả đàn quái thú cấp hai của chúng trong tích tắc, nói ra chẳng ai tin.