Quán Rượu Nhỏ Ở Thế Giới Tận Thế

Chương 14: Bé gái kỳ lạ

Mạc Hồng Duy lắc đầu, ra hiệu rằng anh không phát hiện ra điều gì bất thường.

Mạc Hồng Duy là người thường, nếu anh không cảm nhận thấy gì, vậy mọi người có thể uống thoải mái.

Thành Hạ suy nghĩ một lúc, uống một nửa ly bia rồi không cưỡng lại được sự tò mò mà gọi thêm hai ly nước suối.

Khi Giang Vãn đang chuẩn bị đơn hàng, cô không khỏi thăm dò: “Bà chủ Giang, nước suối này cũng là dị năng sao?”

Giang Vãn mỉm cười: “Vui lòng chờ một chút.”

Nói xong, cô đi lấy ly. Lần này Giang Vãn không dùng ly lớn như khi rót bia hay trà hoa quả, mà chọn một ly thủy tinh cỡ trung. Dù sao, hệ thống cũng đã chuẩn bị sẵn các loại ly khác nhau, để phân biệt các loại đồ uống cũng như giá trị của chúng.

Người gọi món dường như cũng hiểu giá trị của nước suối, thấy ly nhỏ hơn, nhưng họ không nói gì và hiểu ý không hỏi lại về dị năng nữa, chỉ mang nước về bàn.

Tuy nhiên, có người đầu tiên hỏi, thì sẽ có người thứ hai, thứ ba, và rất nhiều người tiếp theo.

Huống chi, Giang Vãn đang trong tình trạng thiếu điểm tín dụng. Sau này, khi đã có đủ tín dụng, chắc chắn sẽ có nhiều sản phẩm khiến họ ngạc nhiên và trầm trồ hơn nữa.

Giang Vãn xoa xoa khuôn mặt đang cứng đơ vì cười nhiều, thầm nghĩ sau này khi có nhiều khách hơn, cô sẽ lạnh lùng và tỏ vẻ cao ngạo, để không ai dám hỏi thăm nhiều như vậy nữa.

Vừa nghĩ sẽ không có khách mới trong một thời gian dài và định ngồi xuống, thì một bàn tay nhỏ nhắn, trắng bệch đột ngột vươn lên quầy bar, tiếp theo là khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch đó.

Nhìn cô bé đang cố hết sức leo lên ghế cao, Giang Vãn há hốc miệng, có chút kinh ngạc.

“Chị ơi, em không có điểm tín dụng, em chỉ có cái này, được không?”

Dù lời nói của cô bé có phần ngắt quãng, nhưng rất rõ ràng và có trật tự, chứng tỏ chỉ vì tuổi còn nhỏ, chứ không có vấn đề gì khác.

Giang Vãn nhìn vào đôi mắt đen láy của cô bé, sau đó mới nhìn thứ cô bé lấy ra đặt trên quầy bar.

Đó là một viên đá nhỏ màu xám trắng, trông như bị vỡ ra từ một tảng đá lớn. Tuy nhiên, nhìn vào đường vân và chất liệu, nó không giống thứ có thể dễ dàng nhặt được ven đường.

Giang Vãn chỉ có chút hiểu biết về thế giới này, thông qua những thông tin cơ bản mà hệ thống tải vào đầu. Cô vẫn còn mơ hồ về dị năng giả và quái vật. Nhận một viên đá có lai lịch không rõ thế này, cô thật sự thấy khó xử.

Không chỉ vì giá trị không rõ ràng, mà còn vì cô không biết liệu nó có tiềm ẩn nguy hiểm gì không.

Khi cô còn đang lưỡng lự tìm cách từ chối khéo, cô bé đột nhiên rút lại viên đá, mím chặt môi, ánh mắt toát lên vẻ phòng bị.

“Đó là đá xám tinh, chất liệu rất thuần khiết, dù chỉ một mảnh nhỏ như vậy cũng có giá trị vài nghìn điểm tín dụng.”

Thành Hạ đứng ở bên quầy, giữ khoảng cách với cô bé, rồi nói với Giang Vãn trước khi quay sang cô bé: “Tôi có thể trả điểm tín dụng để mua nó, nếu em làm mất vòng tay chứa điểm tín dụng, chúng ta có thể dùng vòng tay khác để giao dịch.”

Giang Vãn vốn định im lặng theo dõi, nhưng khi nghe đến vòng tay, cô không khỏi lên tiếng.

“Mọi người có dư vòng tay sao?”

Cô biết rằng vòng tay giống như điện thoại và chứng minh nhân dân đưọcw hợp nhất, một khi đã liên kết, chỉ có người sở hữu mới sử dụng được.

Vậy nếu ai đó nhặt được vòng tay của người khác, làm cách nào để lấy điểm tín dụng trong đó?

Thấy Giang Vãn không biết, Thành Hạ càng chắc chắn rằng cô là người mới đến Nhai Thành, chưa từng xuống tầng hầm, càng chưa biết đến sự tồn tại của nó.

“Có rất nhiều. Khi lấy được, chúng tôi có thể xóa liên kết và liên kết lại. Bà chủ Giang cũng quan tâm à?”

Tất nhiên là có chứ!

Cô có thể lên mạng!

Giang Vãn thầm hét lên trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ thản nhiên và có chút tiếc nuối: “Ừm, tôi bị mất vòng tay cũ.”

Thành Hạ chợt nảy ra một ý tưởng: “Vậy thế này, tôi sẽ bảo người mang vòng tay đến, số tín dụng trong đó sẽ được dùng để nạp thẻ thành viên cho cô bé, còn vòng tay sẽ thuộc về bà chủ Giang, được chứ?”

Nhỡ đâu cô bé cũng muốn có một chiếc vòng tay mới thì sao?

Hơn nữa, cả mấy ngàn tín dụng lận, nạp hết vào thẻ thành viên liệu có ổn không?

Khi Giang Vãn định đề nghị Thành Hạ mang theo hai chiếc vòng tay, cô bất ngờ nghe một tiếng “Được” đầy dứt khoát.

Cả hai người cùng nhìn về phía cô bé.

Trong ánh mắt của Thành Hạ có chút tán thưởng và sự nhẹ nhõm, Giang Vãn cũng nhanh chóng hiểu ra.

Vì vòng tay có thể dễ dàng xóa và liên kết lại, nên cô bé giữ nó cũng không an toàn. Tốt nhất là để tín dụng trong thẻ thành viên của cô bé, như vậy cô bé sẽ không lo bị cướp.

Và Giang Vãn vừa khéo cần một chiếc vòng tay trắng trơn, không có gì bên trong.

Cô thật sự đã quá vô tư trong cuộc sống trước đây, thiếu đi sự cảnh giác cần thiết. Giang Vãn khẽ cúi đầu trầm ngâm, nhưng khi ngẩng lên, cô đã mỉm cười.

“Tôi cũng không có ý kiến gì.”

“Được, tôi sẽ gọi người.”

Sau khi quyết định xong, Thành Hạ bấm vào vòng tay, mở màn hình ánh sáng và gửi đi một tin nhắn, rồi quay lại nói với Giang Vãn.

“Cho cô bé một ly nước suối, tính vào tài khoản của tôi.”

Lần này cô bé không nói thêm gì nữa, cũng không tỏ vẻ kháng cự, chỉ chăm chú nhìn Giang Vãn.

Giang Vãn gật đầu, thao tác trên máy tính tiền, đặt đơn hàng và đi lấy ly nước.

Trong khi đó, Thành Hạ liếc nhìn màn hình của cô. Có vẻ như đã nhận được tin nhắn.

Giang Vãn cúi đầu, khẽ nhướng mày. Giao diện thành viên có tùy chọn gửi thông báo, có vẻ như khi trừ điểm tín dụng, hệ thống sẽ tự động gửi tin nhắn. Sau này, cô có thể chủ động gửi thông báo quảng cáo khi ra mắt sản phẩm mới cho khách hàng qua kênh này.