Nữ Giả Nam Trang Làm Nam Phụ: Nam Chính Cứ Luôn Hủy Cốt Truyện

Quyển 2: Nam phụ mặt người dạ thú trong game kinh dị - Chương 1: Mở đầu

Trong tiểu thế giới đầu tiên, sau khi ở bên cạnh Bạc Miên Chi cho đến tận năm bốn mươi tuổi, Lăng Mạch đã rời đi. Đánh giá tổng thể vẫn là cấp A.

Mặc dù cô không xem đoạn kết nhưng với sự hiểu biết của Lăng Mạch về sự chấp niệm của Bạc Miên Chi dành cho mình, có lẽ khi cô vừa trút hơi thở cuối cùng, anh cũng đã tự sát theo.

“Xóa bỏ cảm xúc.” Lăng Mạch lạnh lùng nói.

“... Tiến hành xoá ký ức nhân vật.” Hệ thống 618 ngạc nhiên liếc nhìn cô một cái. Đây là lần đầu tiên cô sử dụng tính năng này.

Nhưng hệ thống vẫn rất nhanh chóng sắp xếp.

“Thế giới tiếp theo, đi thôi.”

Quá trình tải thế giới mới bắt đầu…



“Tôi sắp phát điên rồi.”

“Tôi biết điều này là không đúng.”

“Nhưng quả thật, tôi đã có suy nghĩ tự làm tổn thương bản thân.”

“Không gian bốn góc này.”

“Đang ép tôi phát điên.”

“Khóc lóc là thứ vô dụng nhất.”

“Tôi không thể viết được gì khác.”

“Chết tiệt.”

Một giọng nói đầy nức nở vang lên bên tai.

Trước mắt chỉ là một mảng tối đen.

Áp lực từ không gian chật hẹp như muốn bóp nghẹt từ bốn phía ập đến.

Lăng Mạch nhận thấy bản thân đang nằm, đưa tay thăm dò xung quanh và phát hiện mình đang ở một nơi giống như quan tài.

Có lẽ đó chính là một chiếc quan tài.

Nhưng cô nằm bên trong, không rõ ràng.

[Ký chủ, lần này là thế giới game kinh dị, nhân vật của cô chỉ xuất hiện một lần, đó là trong phó bản cấp A này. Nam chính cũng có trong phó bản này, sau khi kết thúc, cô hưởng hào quang của nam chính để sống sót ra ngoài, và sau đó chính văn không nhắc đến cô nữa.]

[Người qua đường Giáp? Nam phụ? Nghe cũng không tồi, chỉ cần giữ mình sống sót đến khi phó bản kết thúc là có thể dễ dàng nắm chắc cốt truyện.]

[60 điểm muôn năm~] Hệ thống 618 vô cảm nói đùa.

[Vậy bây giờ là tình huống gì? Làm thế nào để tôi ra ngoài?]

[À… ký chủ, do tiểu thuyết lần này lấy góc nhìn nữ chính làm chính, nên bên phía nam chính không có nữ chính thì cũng ít miêu tả hơn, huống chi cô chỉ là một người qua đường từng gặp nam chính vài lần…]

[Tức là, cậu cũng không biết, tiếp theo tất cả nguy hiểm đều phải do tôi tự vượt qua?]

[Đúng vậy. Nhưng cần nhấn mạnh rằng, tuy cô xuất hiện ít, nhưng thiết lập nhân vật vẫn được thể hiện, tác giả dùng bốn chữ “Bại Loại Văn Nhân” để khái quát, tức là kiểu người đeo kính, bề ngoài nho nhã nhưng thực chất chỉ biết tính toán lợi ích...]

[Hừm, nhóc vô dụng. Cốt truyện chẳng có, chỉ có một đống thiết lập nhân vật, cậu có ích gì?]