“Dừng xe.” Chiếc xe sang trọng đỗ lại bên đường, Bạc Miên Chi ngồi thẳng lưng, nhìn ra ngoài, bóng dáng vừa lướt qua trông rất quen.
Lăng Mạch?
Không phải cô là học sinh ngoan sao? Sao lại đến chỗ này?
Loại bỏ cái tên trong đầu, Bạc Miên Chi cười nhạt, cảm thấy hôm nay bản thân có gì đó không ổn.
Anh lại liên tục để ý đến người bạn cùng lớp suốt một năm qua chưa nói với mình được vài câu, anh bảo tài xế lái xe đi tiếp.
“Thiếu gia, về biệt thự của bà chủ hay...”
“Tôi đã bảo là về căn hộ, anh bị điếc sao?”
Biết thiếu gia lại cãi nhau với bà chủ, tài xế không nói gì thêm, làm theo yêu cầu của anh.
“Lăng ca.”
Nhìn thấy đám người bình thường hung dữ lại cúi đầu, khom lưng trước một học sinh cấp ba, những người xung quanh không khỏi kinh ngạc, chạm phải ánh mắt khó ưa của đám người này, lập tức nhanh chóng rời đi.
Lăng Mạch với dáng vẻ thoải mái, khẽ gật đầu đáp lại, tiện tay ném chiếc cặp sách vào lòng một người, rồi lấy chiếc mặt nạ từ tay một người khác và đeo lên, sau đó bước dài vào khu vực không mở cửa ở phía sau quán bar, đi thang máy xuống tầng hầm.
“Chào bà chủ.” Thiếu niên đứng thẳng, cúi đầu chào người đang ngồi trong phòng.
Hôm nay, chị ta mặc một chiếc váy đỏ khoét cổ, ngồi trên ghế bọc da, hút thuốc.
“Sao rồi? Gặp thằng nhóc đó chưa?”
“Gặp rồi. Thiếu gia vẫn ổn.”
“Hừ, tất nhiên nó ổn rồi. Đồ vô ơn, chỉ giỏi làm tai mắt cho cái thằng cha chết bằm của nó để hãm hại tôi.”
Lăng Mạch không nói gì.
Biết chị ta đang bận tâm điều gì, Bạc Cơ mỉm cười đầy ẩn ý, “Thôi, tôi đùa thôi. Hôm nay thằng nhóc đó làm gì? Báo cáo cho tôi.”
Lăng Mạch báo cáo ngắn gọn. Dù không hiểu rõ tại sao Bạc Cơ lại muốn làm những việc này, nhưng đã là người làm thuê thì phải biết nói ít làm nhiều.
“Gần đây, bên Ý không yên ổn lắm, ở trường cậu chú ý nhiều đến những kẻ bên cạnh nó. Nếu phát hiện có gì bất thường thì xử lý kín đáo rồi mang đến cho tôi. Nhớ… phải mang sống về.”
“Vâng.”
Từ "sống" được nhấn mạnh rõ ràng khiến người nghe cảm thấy khó hiểu.
Ánh mắt lướt qua một tia suy nghĩ, Lăng Mạch rời khỏi căn phòng.
“Bà chủ, một đứa nhóc nặng lòng suy nghĩ như vậy, chị thực sự tin tưởng nó sao?” Một người từ sau bức tường bước ra, đứng bên cạnh bà chủ Bạc, không nhịn được hỏi.
“Người đẹp thì lúc nào cũng được ưu ái mà~ Sao? Anh ghen rồi à?”
Đôi mắt chị ta đầy mê hoặc, nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ bên cạnh, cười quyến rũ như một yêu tinh hóa thân.
Người đàn ông thành thạo bế chị ta lên và đi về phía giường.
Trong lúc say mê, chị ta không nhịn được mà khẽ rêи ɾỉ: “Mẹ của nó… và đứa em trai… ngày mai… hãy kiểm soát họ.”
“... Được.”
...
[Ký chủ, bà chủ Bạc định ra tay với gia đình cô rồi.]
[Biết rồi, không cần bận tâm.]
[Hả? Ồ...]
Hệ thống 618 tưởng rằng ký chủ sẽ rất lo lắng, nhưng nhìn cô lúc này, dường như gia đình họ cũng chỉ là những người xa lạ.
Ký chủ kỳ lạ thật.
Lăng Mạch không biết nhóc vô dụng đang tự nhủ điều gì trong đầu, nhưng khi về đến nhà, cô bật đèn và thấy Lăng Trì bốn tuổi đang nằm trên ghế sofa.
Cô khựng lại, rồi tiến đến bế cậu bé lên và đưa vào phòng của cậu.
Mẹ của họ vì lý do sức khỏe đã bị cô yêu cầu nghiêm ngặt phải ở lại bệnh viện.
Hôm nay cô cũng đã nhờ một bảo mẫu đưa Lăng Trì đến trường mẫu giáo để nhập học.
Nhưng không biết tại sao, cậu bé lại ngủ thϊếp đi trên ghế.
“Anh ơi...”
Lăng Trì lơ mơ mở mắt, thấy cô liền ôm chặt lấy tay cô không buông.
“Muốn anh...”
“Không muốn ở một mình...”
[A a a a a... Nhóc con đáng yêu quá! Tôi muốn ăn tươi nuốt sống nó!]
Cô không thèm để ý đến hệ thống đang ầm ĩ, lạnh lùng gỡ tay đứa em đang bám chặt vào mình ra.
Trước khi cậu bé kịp phản ứng, cô đã ấn cậu vào giường, kéo chăn lên đến cằm.