Quản lý biết rõ hoàn cảnh gia đình của Lăng Mạch, tóm gọn lại là—một người cha nghiện cờ bạc, một người mẹ ốm yếu, một đứa em trai nhỏ, và cậu ta—là người hiểu chuyện nhất.
Chính vì biết cậu không dám tùy tiện bỏ công việc này, anh ta mới có thể ép buộc cậu ta phải nhượng bộ và thỏa hiệp, nhưng hôm nay, không biết Lăng Mạch ăn gan hùm mật gấu ở đâu mà dám nói “từ chức”?!
Quản lý như đứt từng khúc ruột, vì nhiều khách hàng của quán bar đều đến chỉ để ngắm khuôn mặt của thiếu niên. Bây giờ người đã bỏ đi, doanh thu chắc chắn sẽ giảm một nửa!
“Lăng Mạch! Cậu dám bỏ đi sao?! Cậu nghĩ đến gia đình cậu đi!” Anh ta đe dọa.
Mấy cậu chủ gây chuyện cũng sững sờ trong giây lát, nhưng ngay sau đó vừa phẫn nộ vừa chế giễu: “Làm người thì nên thực tế chút, mày nghĩ cái sự cao ngạo của mày đáng giá bao nhiêu chứ? Đến lúc không có tiền, cho dù mày có xin xỏ chúng tao, cũng chẳng kiếm được việc đâu!”
Lăng Mạch dừng bước, ánh mắt lướt qua đám côn đồ, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt: “Cứ đợi mà xem.”
Nói xong, cô bước về phía phòng nghỉ của nhân viên, thay lại quần áo của mình. Vừa ra khỏi cửa đã gặp quản lý.
“Nếu cậu rời đi bây giờ, tôi sẽ không trả một xu nào cho nửa tháng lương trước đó đâu.” Thái độ ngang ngược của anh ta thực sự khiến người khác khó chịu.
[Kẻ tiểu nhân, kẻ cơ hội, xu nịnh...]
Hệ thống 618 trong đầu Lăng Mạch điên cuồng mắng chửi.
“Á—”
Lăng Mạch hành động nhanh chóng, nắm lấy cổ tay anh ta rồi xoay mạnh, ép anh ta úp mặt vào tường, tay bị vặn ra sau với một góc cực kỳ khó chịu.
Quản lý không dám động đậy, sợ rằng cô sẽ bẻ gãy tay mình.
“Có gì thì từ từ nói! Nói từ từ thôi mà! Nể tình tôi đã giúp cậu rất nhiều, hãy nói chuyện đàng hoàng!”
“Tiền lương.” Cô lạnh lùng nói, khinh thường cái gọi là “giúp đỡ” của anh ta.
Giúp đỡ bằng cách bóc lột nhân viên sao?
“Cậu muốn bao nhiêu? Tất cả sẽ trả cho cậu!”
“Cả tối nay lẫn trước đó, tôi đã bị thương rất nhiều khi làm việc, các vết thương vẫn chưa lành. Nếu tôi đến đồn cảnh sát để báo cáo, quán bar của các người sẽ không thể tiếp tục mở cửa nữa.”
“... Tôi sẽ trả tiền bồi thường cho cậu... một... hai vạn!”
“Mười vạn.”
“... Được rồi.” Quản lý nghiến răng nhả ra từng chữ.
Với doanh thu mà Lăng Mạch mang lại cho quán bar trong nửa năm, không dưới cả triệu, đặc biệt là mấy cậu chủ vừa nãy, đám người này tiêu tiền không tiếc tay.