“Thắng làm vua, thua làm giặc, kết cục thế này, ta nhận.”
Chiến hỏa bùng lên dữ dội trong màn đêm cô tịch, giữa đống tàn tích đổ nát, một vệt đỏ rực rỡ như ánh mặt trời, chói lọi đến mức khiến người ta muốn cháy rụi hoàn toàn cùng nàng.
Nàng có đôi mày thanh tú đầy anh tuấn, gương mặt trắng như ngọc giờ đây lấm lem những vết thương đen đỏ, nhưng vẫn không làm nàng trông yếu đuối, mà trái lại, khi đối diện với nàng, ai nấy cũng đều cứng đờ như bị sói hoang nhìn chằm chằm, đầy hung ác và khát máu.
Tướng quân Tuyên quốc, Lăng Mạch, mười bốn tuổi đã dẫn đầu mười nghìn tàn binh đối đầu với năm mươi nghìn binh lính của Yêu quốc.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tuyên quốc chắc chắn sẽ bại vong, nàng đã lập nên một chiến tích đủ để ghi danh vào sử sách, từ đó chư quốc đều biết đến danh tiếng của nàng, và nàng cũng được Tuyên quốc xưng tụng là chiến thần.
Sau đó, Yêu quốc trong có hôn quân cầm quyền, ngoài có Lăng Mạch trấn áp, mau chóng sụp đổ.
Nhưng có một câu tục ngữ rất hay: "Cỏ dại cháy không hết, gió xuân thổi lại mọc, diệt cỏ phải diệt tận gốc."
Năm ấy, nàng chỉ là tiện tay cứu một thiếu niên bên đường, nào ngờ đâu lại chính là tàn dư của Yêu quốc, ẩn mình bên cạnh Lăng Mạch suốt nhiều năm, chỉ chờ cơ hội trả thù.
Giờ đây đã mười năm đã trôi qua, cuối cùng thiếu niên ấy đã lột bỏ vỏ bọc, chẳng những khôi phục được Yêu quốc mà còn liên tiếp chiếm đoạt nhiều thành trì của Tuyên quốc. Lăng Mạch đã bại trận, Tuyên quốc sắp phải diệt vong hoàn toàn.
"Nể tình ta đã nuôi dưỡng ngươi bao năm qua, Yêu Huyền Dạ, đừng làm hại dân chúng Tuyên quốc, họ vô tội, không đáng phải chịu cảnh gió tanh mưa máu này."
Lăng Mạch buông kiếm xuống, thiếu niên kiêu hãnh từ sau khi trở thành chiến thần chưa từng quỳ lạy trước bất kỳ ai, giờ đây lại vì vạn dân mà chậm rãi hạ một chân còn lại, chuẩn bị cúi đầu.
"Lăng ca ca!" Thiếu niên mặc áo choàng đen giật mình, đồng tử co lại, quanh mình bao phủ ngọn lửa giận dữ, lao đến ngăn cản hành động của nàng, rồi nắm lấy cánh tay nàng kéo lên. Trông thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, trái tim chàng đau nhói, nghiêm giọng: "Ai cho phép ca ca quỳ trước mặt ta!"
[Hệ thống 618: Ký chủ, tôi đột nhiên có một linh cảm chẳng lành.]
[Lăng Mạch: Đồ vô dụng, ngậm cái miệng chó quạ đen của cậu lại đê.]
Trong lòng một ma một thống giật thon thót.