Cuộc Sống Làm Ruộng Sau Khi Lưu Đày Của Cố Nhị Nương

Chương 50

Mà nàng bây giờ chẳng có tu vi lại chẳng có võ công, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi bất lực với tương lai.

Cố Nhị Nương lo lắng không bao lâu, Bùi Lục Nương đã lê lết xiềng xích trên mắt cá chân trở về nhà lao nữ, im lặng trở về góc khuất xa lánh mọi người.

Cố Nhị Nương thấy Bùi Lục Nương không giống như có chuyện gì xảy ra, lúc này mới yên tâm phần nào.

Trời dần tối, càng lúc càng lạnh.

Cố Nhị Nương dù đã quấn chặt chiếc áo bông trên người cũng không thể cản nổi sự xâm nhập của khí lạnh, chỉ đành kéo tấm chiếu rơm mới kết lại đắp lên, rồi thêm than vào lò sưởi cho lửa cháy bùng lên.

Mẹ con Mạch đại thẩm cũng ngừng công việc đang làm, xúm lại chỗ Cố Nhị Nương sưởi ấm.

Họ hơ một lúc mà thấy chẳng ăn thua gì, gió lạnh vẫn rít vào, ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ duy nhất thông gió trong nhà lao.

"Chính là chỗ đó, gió cứ lùa vào, thảo nào lạnh thế."

"Giá mà bịt lại được thì tốt rồi."

"Chúng ta chẳng có gì cả, lấy gì mà bịt?"

"Vải, y phục cũng được." Cố Nhị Nương vừa nói vừa lấy sợi dây còn sót lại từ lúc kết chiếu rơm ra, "Buộc lên là được."

"Cố Nhị Nương, đã là ý của ngươi, vậy ngươi lấy một tấm vải ra đây đi?"

"Toàn thân ta chỉ có bộ y phục đang mặc, thiếu một cái là có thể chết rét, lấy đâu ra vải mà đưa?"

"A nương!"

"Thôi được rồi, chúng ta còn ít quần áo cũ, xem có dùng được không." Mạch đại thẩm vừa nói vừa miễn cưỡng quay người đi lục tay nải của mình, miệng lẩm bẩm, "Cũng không thể để mọi người chết rét ở đây được? Ta đây chính là người quá tốt bụng, thấy người khác chịu khổ là không đành lòng."

Mạch Hương lúng túng liếc nhìn Cố Nhị Nương, Cố Nhị Nương mỉm cười, không nói gì.

Mạch đại thẩm lục ra một chiếc áo mùa hè đã giặt đến bạc màu, còn vá đầy các miếng vá, đến khi đi tới cửa sổ, lại khó xử.

Cửa sổ hơi cao, một mình bà ta không với tới.

Nhà lao của dịch trạm khác với nhà lao giam giữ phạm nhân ở nha môn, được xây dựng phù hợp với gian nhà ở bên cạnh, xà nhà ước chừng cao khoảng hai mét, để đề phòng tù nhân vượt ngục bỏ trốn, ô cửa sổ duy nhất đó đương nhiên được xây cao hơn người thường.

Cuối cùng vẫn là Mạch đại thẩm và Cố Nhị Nương hợp sức, để Mạch Hương đứng lên cao, đưa dây cho nàng ta buộc chiếc áo lên cửa sổ.

Tuy vẫn còn kẽ hở, gió lạnh vẫn len lỏi từ các góc thổi vào, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc cửa sổ mở toang.