Cuộc Sống Làm Ruộng Sau Khi Lưu Đày Của Cố Nhị Nương

Chương 29

"Than này, có thể cho cháy to hơn một chút được không, cô nương, lửa thế này không đủ ấm a!"

"A Nương?" Nữ phạm nhân trẻ tuổi nhỏ giọng khuyên can mẫu thân một tiếng, kéo kéo tay áo mẫu thân, ngượng ngùng liếc nhìn Cố Nhiễm một cái.

"Được chứ, được chứ, đều là người cùng cảnh ngộ, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."

Cố Nhiễm cười nói, mở nắp lò sưởi ra, sau đó bới đống than ra, để lửa cháy bùng lên.

Bọn họ là đội ngũ phạm nhân đầu tiên đến trạm dịch, nhân cơ hội dùng chút than lửa gần gũi nhau một chút, dò hỏi một chút tình hình bên ngoài cũng tốt.

Nghe nói đội ngũ này là phạm nhân xuất phát từ Trịnh Châu, vốn dĩ vì tuyết rơi nhiều ngày bị kẹt một thời gian trong rừng núi, lại không may gặp phải nạn sói, nhân lúc hai ngày nay tuyết ngừng trời quang, mới vừa đi vừa quét tuyết đến trạm dịch.

Nhóm người bọn họ cũng là phạm nhân bị đày đi nơi khác, nơi lưu đày cũng là Mân Châu, đúng là cùng đường với họ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ sau này nàng sẽ phải đi theo bọn họ, đuổi kịp đội ngũ phạm nhân phía trước bao gồm cả người của Tần gia.

Nếu đuổi kịp, nàng có thể trở về đội ngũ, nếu không đuổi kịp, có thể nàng sẽ trở thành tân binh bị nhét vào đội ngũ lưu đày này, cùng bị áp giải đến Mân Châu.

Như vậy, càng phải nắm rõ tình báo của đội ngũ lưu đày này.

Từ trong miệng hai mẫu tử này được biết, cả đội bọn họ đều là phạm nhân bị kết án đày đi nơi khác ở vùng Trịnh Châu, nha dịch áp giải bọn họ có tám người, chủ giải quan họ Lý, phó giải quan chính là vị Phùng gia vừa mới vào ngục giam nữ.

Ban đầu bọn họ tổng cộng có hai mươi hai người, nhưng mà trên đường mất đi bốn người, hiện nay còn lại mười tám người, trong đó nữ phạm nhân chỉ còn lại hai mẫu tử bọn họ, mẫu thân Mạch đại thẩm họ Bạch, ba mươi tuổi, nữ nhi tên Mạch Hương, sang năm mười hai tuổi, và một vị là Bùi Lục nương tử.

Cố Nhiễm không khỏi liếc mắt nhìn Bùi Lục nương tử ở góc kia một cái, lại thêm một cục than vào lò sưởi, tiếp tục dò hỏi tình huống của giải quan và phạm nhân.

Dù sao cũng là phạm nhân cùng đường, tuy rằng phạm nhân lưu đày đều được miễn tội chết, nhưng ít nhiều gì cũng đã vi phạm luật lệ, nếu trong đó có kẻ hung ác, trên đường nàng cũng nên tránh xa một chút.

"Có Lý giải quan ở đó, võ công của ngài ấy rất lợi hại, cho dù là phạm nhân xấu xa nhất cũng không dám tùy tiện làm loạn, cho nên chúng ta trên đường này, ngoại trừ một người chết vì bệnh, hôm trước gặp phải bầy sói cắn chết một người, chết cóng một người, còn có một người…"