Cuộc Sống Làm Ruộng Sau Khi Lưu Đày Của Cố Nhị Nương

Chương 11

Dù sao nàng cũng là phạm nhân bị Tần gia vứt bỏ, ở chỗ Trần giải quan cũng là người chết rồi, mà trong dịch trạm, hiện giờ người biết nàng còn sống, cũng chỉ có bà ta, người canh giữ cùng với dịch trưởng mà thôi.

Nhân lúc Lưu dịch trưởng còn chưa phái người đi thông báo cho bọn họ, bà ta ra tay mò mẫm gϊếŧ chết nàng, sau đó nói nàng đột nhiên bệnh nặng, nên đã chết rồi, cũng sẽ không phải là chuyện gì lớn.

Cố Nhiễm đoán đúng rồi.

Đậu bà tử quả thực là nổi lên lòng tham, muốn nuốt riêng tiền bạc trên người vị Tần Tứ nãi nãi này.

Vừa vặn vị Tần Tứ nãi nãi này nói đói bụng muốn bà ta tìm đồ ăn, cho nên bà ta dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, sau khi trở về phòng bếp, trước tiên lục tung đồ đạc tìm một hồi, lật ra được thuốc đuổi rắn rết để lại từ mùa hè năm ngoái.

Dịch trạm xây dựng ở ven đường núi quan đạo, mùa xuân mùa hè ở gần đây không chỉ nhiều thú rừng, còn nhiều ruồi muỗi rắn rết, phòng bếp cũng là nơi quan trọng của dịch trạm, tự nhiên cũng được chia cho không ít những loại thuốc độc này.

Đậu bà tử nhanh nhẹn nhóm lửa, hâm nóng cháo kê đã nấu từ sớm, múc ra một bát, cầm thuốc độc lên, do dự một chút, cuối cùng cắn răng, vẫn là rắc hết vào, định dùng ngón tay thò vào khuấy hai cái, lại dừng lại, đổi thành dùng đũa khuấy khuấy, sau đó lại tìm hai cái bánh bao đông cứng, rồi mang hết qua.

Chờ đến lúc phát hiện bánh bao bị nguội lạnh, vị Tần Tứ nãi nãi kia chẳng phải sẽ lựa chọn uống bát cháo kê nóng hổi này sao.

Để nàng chết đi!

Sau đó sẽ nói với Lưu đại nhân là vị Tần Tứ nãi nãi này hồi quang phản chiếu, nhưng đã chết rồi là có thể lừa gạt cho qua chuyện.

Đậu bà tử mừng thầm trong lòng, đi ra khỏi nhà giam, chờ một lát nữa quay lại thu dọn thi thể cho Cố Nhiễm.

Lúc này, Cố Nhiễm sờ sờ cái trán nóng hổi.

Vốn dĩ nhìn bát cháo kê nóng hổi này, là muốn uống, nhưng hiện tại đã sinh nghi, chỉ có thể từ bỏ.

Nàng nhìn nhà giam một chút, tìm một chỗ tối tăm ở góc tường, nhịn toàn thân khó chịu dời rơm rạ xung quanh qua, dựa theo hình thể lớn nhỏ của mình trải lên một lớp lại một lớp, thấy đã đủ dày, mới trải cái nệm rách nát kia lên trên cùng, cũng dời hai cái bánh bao và bát cháo kia qua đó, sau đó chính mình nằm lên trên.

Lần này tiến vào không gian làm việc, Cố Nhiễm không còn chỉ là ý thức đi vào, mà là cả người cũng đi vào.