Bị Nhóm Nam Chủ Theo Đuổi Không Bỏ Ở Mạt Thế

Chương 19

Chương 19

Bạch Hiểu Yến không hiểu anh Thẩm đang nghĩ gì? Lẽ nào hắn không sợ Yên Nhu sẽ giận sao?

"Yên Nhu, cô ăn sáng chưa?"

Kiều Yên Nhu nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi ăn rồi".

"Tôi qua đó phụ một tay trước đã", cô nói với Bạch Hiểu Yến.

Bạch Hiểu Yến cố nở nụ cười gượng, sợ Yên Nhu nhìn ra sự không vui của cô ấy.

Kiều Yên Nhu như không nghe thấy lời phàn nàn của cô ấy lúc nãy, đi hỗ trợ làm việc.

Buổi chiều khi Thẩm Lạc Hàn trở về căn cứ, điều đầu tiên là đi tìm Kiều Yên Nhu.

"Thủ lĩnh Thẩm, Khả Tình đang đợi anh trên tầng ba đấy. Lúc anh trở về, cô ấy đã đứng trên đó nhìn anh".

"Phải đó, anh Thẩm lên tầng ba gặp Khả Tình trước đi, chắc cô ấy đã đợi anh cả ngày rồi".

Các dị năng giả bên cạnh đều là đồng đội đã vào sinh ra tử với hắn, đều khuyên hắn lên gặp Trương Khả Tình trước rồi hãy xuống lầu.

Bỏ ngoài tai lời khuyên của mọi người, Thẩm Lạc Hàn tiếp tục tiến thẳng đến tầng hai tìm Kiều Yên Nhu.

Thấy hắn không nghe lời khuyên, mấy người dị năng giả khuyên hắn cảm thấy vô cùng bực bội, anh Thẩm đối mặt với bất kỳ chuyện gì đều rất lý trí, duy chỉ có gặp Kiều Yên Nhu là như bị cô mê hoặc, giống như bị câu mất hồn.

Tại tầng hai, Kiều Yên Nhu được hắn ôm vào lòng, cô không hỏi hắn sáng nay có phải đi gặp Trương Khả Tình hay không.

Chốc lát sau Thẩm Lạc Hàn đi ra ngoài, cô có thể đoán được đại khái hắn muốn đi đâu.

Cô đứng trước cửa sổ nhìn những người qua lại trong căn cứ, dần dần hạ thấp hàng mi dài, ánh hoàng hôn rọi xuống người cô đẹp đến mức khiến người ta đau lòng.

Theo thời gian trôi qua, nội thương của Trương Khả Tình gần như đã hồi phục, không biết là nhờ dưỡng bệnh tốt hay dưỡng tâm tốt, sắc mặt cô ta hồng hào hơn rất nhiều.

Gần đây Thẩm Lạc Hàn thường xuyên đi thăm Trương Khả Tình, chuyện này lan truyền khắp căn cứ, thậm chí có dị năng giả còn trêu ghẹo Trương Khả Tình và Thẩm Lạc Hàn trước mặt cô ta.

Trương Khả Tình thường cúi đầu cười ngượng ngùng, không đáp lại cũng không phản đối.

Hôm đó, trong khu chuẩn bị đồ ăn của nhà bếp chỉ còn lại Kiều Yên Nhu và chị Lan, cô dừng động tác cắt rau lại.

Cô nói với chị Lan: "Chị Lan, từ ngày mai có thể khôi phục lại khối lượng công việc trước đây của em được không?"

Chị Lan không hiểu: "Tại sao?"

"Có thẻ chứ?" Cô không giải thích thêm.

Chị Lan nhìn cô vài giây rồi thở dài một tiếng, cũng dừng công việc trên tay: "Yên Nhu, chị biết em để ý chuyện Khả Tình và Lạc Hàn đi lại gần gũi, nhưng... thế giới tiến vào mạt thế đã lâu rồi, đã không còn lý do gì để nói chuyện đến trước hay đến sau, hơn nữa thực lực của em..."

Chị Lan không nghĩ Kiều Yên Nhu sẽ nỡ chia tay với Thẩm Lạc Hàn, dù sao một dị năng giả cấp thấp mà có thể tiếp cận được người đứng đầu căn cứ là điều rất hiếm, ai cũng sẽ cố giữ chặt Thẩm Lạc Hàn không buông.

"Em cứ mắt nhắm mắt mở cho qua đi, lỡ mà gây chuyện khiến Lạc Hàn tức giận thì khó lòng giải quyết êm đẹp được".

Không biết có phải do nghe quá nhiều lời đồn đại về Kiều Yên Nhu hay không, chị Lan nghĩ rằng cô muốn làm ra chuyện gì đó để thu hút hoặc gây áp lực cho Thẩm Lạc Hàn, để Thẩm Lạc Hàn tập trung lại.

Kiều Yên Nhu nhìn chị Lan, đột nhiên có vài phần ngẩn ngơ. Cô biết lòng người dễ thay đổi, nhưng khi thực sự đối diện trước mắt mình, cô vẫn không nén nổi đôi phần thất vọng, có lẽ vì chị Lan là người đầu tiên đưa tay giúp đỡ cô.

Cô kiên định nói: "Chị Lan, chuyện này không liên quan đến anh Thẩm, em chỉ muốn khôi phục lại khối lượng công việc trước đây".

Biểu cảm chị Lan nhìn cô đầy phức tạp: "…Được rồi, bắt đầu từ ngày mai".

"Phiền chị Lan rồi".

Trong bếp có mấy dị năng giả bước vào, Kiều Yên Nhu cúi đầu làm việc không để ý đến những lời đồn đại đôi khi lại vang lên.

Kể từ khi Trương Khả Tình bị thương, chỉ cần Thẩm Lạc Hàn, Quý Viễn Trầm và Bạch Hiểu Yến không ở bên cạnh cô ấy, sẽ có dị năng giả tiến đến trước mặt cô nói những lời không dễ nghe.