Bị Nhóm Nam Chủ Theo Đuổi Không Bỏ Ở Mạt Thế

Chương 23

Chương 23

Lúc này ngón tay cái của Thẩm Lạc Hàn lướt nhẹ qua dái tai cô, khiến đôi tai trắng mịn ngay lập tức trở nên đỏ ửng đầy quyến rũ.

"Khiến em thất vọng rồi". Hắn vẫn không nhanh không chậm.

Dái tai và bên cổ của Kiều Yên Nhu là nơi rất nhạy cảm, bị hắn chạm vào như vậy, cơ thể cô sớm đã mềm nhũn hơn một nửa.

"Anh mở cửa ra", cô nói.

Thẩm Lạc Hàn bước lên một bước dài, chân phải của hắn đặt giữa hai chân của cô, cơ thể tiến sát lại gần như khóa chặt cô giữa hắn và cánh cửa.

Môi hắn nhẹ nhàng chạm vào bên tai cô, như có như không, mùi hương đậm đặc của hormone nam giới không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.

"Anh không đồng ý với việc chia tay mà em nói".

Kiều Yên Nhu gắng gượng không để cơ thể mềm nhũn, nhưng cơ thể quá nhạy cảm vẫn khiến cô khó chịu.

"Anh... anh để em đi trước", cô hơi hoảng loạn đôi chút.

"Yên Nhu, khi nào em mới nhận ra đây là thế giới mạt thế". Giọng trầm từ tính vang lên ngay sát bên.

"Anh sẽ không để em rời đi". Hắn là người đàn ông của cô, quá hiểu điểm yếu nhạy cảm của Kiều Yên Nhu, hắn mở môi trêu đùa dái tai cô.

Kiều Yên Nhu khẽ rên một tiếng, bị hắn kéo vào lòng, biết rằng cô đã sai lầm khi đánh giá thấp Thẩm Lạc Hàn. Cô tưởng rằng hắn sẽ mang theo sự áy náy mà chia tay với cô, không ngờ… hắn lại không muốn thả cô rời đi.

Cô muốn nói gì đó, nhưng gáy đã bị tay hắn kìm lại, mặt ngửa lên, đôi môi khẽ mở tạo điều kiện để hắn xông vào giữa môi cướp lấy đầu lưỡi của cô, nụ hôn mãnh liệt đến mức tựa như hắn thực sự muốn nuốt chửng cô.

Kiều Yên Nhu bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, bị buộc phải quấn lấy đầu lưỡi của hắn.

Tiếng kêu nhỏ của cô bị hắn chặn lại, tan biến trong nụ hôn cuồng nhiệt.

Trong phòng, Kiều Yên Nhu đối mặt với cánh cửa, bị Thẩm Lạc Hàn ép giữa cửa và hắn, hắn từ phía sau ôm lấy cô.

"... Từ trước đến giờ, anh đã kiềm chế, kìm nén, sợ dọa em sợ".

Đôi môi mỏng của hắn áp vào tai Kiều Yên Nhu đã sớm thất thần: "Hôm nay, anh sẽ không kiềm chế nữa".

Những nụ hôn ướŧ áŧ nóng bỏng lại hạ xuống bên cổ cô.

Trong lúc đó, có người gõ cửa phòng hắn nói có việc cần bàn bạc, hắn đang ôm Kiều Yên Nhu trên ghế sô pha, cất giọng khàn khàn về phía cửa: "Cút".

Bên ngoài cửa, lưỡi kiếm sấm sét sắc bén lơ lửng bên cổ Khâu Đặc và Trương Khả Tình, chỉ cách một milimet là có thể tách đầu họ khỏi thân thể.

Khâu Đặc và Trương Khả Tình bị dọa đến mức không dám thở mạnh, không dám nói thêm lời nào, anh ta dẫn Trương Khả Tình đang lộ ra sắc mặt vô cùng khó coi rời khỏi tầng hai.

Cơ hồ là suốt hai ngày hai đêm, Thẩm Lạc Hàn không thể rời tay khỏi cô, không muốn buông cô ra.

Sáng sớm hôm đó, hắn đặt Kiều Yên Nhu đã ngất lịm trên giường, cúi người hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô.

Thẩm Lạc Hàn bước ra khỏi phòng, bên ngoài cửa có một bóng dáng tựa vào tường, là Quý Viễn Trầm.

Quầng thâm mờ dưới mắt Quý Viễn Trầm tiết lộ rằng anh đã không ngủ mấy trong hai ngày qua, khuôn mặt đẹp trai cực kỳ nổi bật, ngay cả râu mọc cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh.

"Lạc Hàn, buông tha cô ấy đi". Quý Viễn Trầm khuyên nhủ.

Hành lang chỉ có số lượng đèn ít ỏi vào lúc này đã tắt dần, che khuất bóng dáng của cả hai người vào trong bóng tối.

"Buông tha cô ấy? Cô ấy là người của tôi". Thẩm Lạc Hàn đáp.

Ánh đèn bật lên rồi lại tắt, chỉ còn lại bóng dáng của Quý Viễn Trầm tựa vào cửa.

Kiều Yên Nhu chìm trong giấc mộng, cảm giác có gì đó ngứa ngáy trên mặt, đôi môi như là bị một thứ gì đó mềm mại chạm vào khá lâu, đối phương lưu luyến mãi mới rời đi.

Bên tai còn vang lên một giọng nói trầm khàn, có vài phần quen thuộc: "…Thật đáng thương".

Thực tế đến nỗi cô không phân biệt được đó là mơ hay thật, rất giống… giọng của Quý Viễn Trầm.