Bị Nhóm Nam Chủ Theo Đuổi Không Bỏ Ở Mạt Thế

Chương 8

Trương Khả Tình lại xen vào lúc này, cô ta nhìn Lưu Yến nói: “Hôm nào có thời gian, tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm của tôi với cô, hy vọng có thể giúp ích cho cô.”

Nghe vậy, Lưu Yến như tìm được cọng rơm cứu mạng, mặt mày nịnh bợ nhanh chóng đồng ý.

“Vậy tôi phải trông cậy vào cô rồi.” Lưu Yến không ngờ rằng sau khi chê bai Kiều Yên Nhu, lại có được "thu hoạch" bất ngờ.

Những dị năng giả sơ cấp khác trong lều đều xúm lại, để có thể thành công thăng lên trung cấp, họ không ngớt lời khen ngợi Trương Khả Tình.

Người phụ nữ luôn đứng về phía Kiều Yên Nhu thấy vậy, trong lòng không khỏi lo lắng, đặc biệt khi nhìn thấy Trương Khả Tình được mọi người vây quanh, ai ai cũng lộ ra nụ cười phúc hậu lại vô hạu với cô ta.

Tính cách của Yên Nhu chậm chạp, làm sao có thể là đối thủ của Trương Khả Tình được…

Trên hành lang tầng hai của một tòa nhà, Kiều Yên Nhu được Thẩm Lạc Hàn bế về phòng, trong suốt quãng đường cô đã nói rằng đỡ cô đi thôi là được, không cần phải bế thế này, thực sự quá lộ liễu.

Dù ban đêm ít người qua lại, nhưng như vậy thân mật quá, quả thật không hay. Chủ yếu là do thực lực của cô yếu, kể từ khi ở bên Thẩm Lạc Hàn, trong căn cứ có không ít người không ưa cô, nhưng có Thẩm Lạc Hàn ở đây nên không ai dám làm gì cô.

Cô thường ngày cố gắng khiêm tốn, trong thời mạt thế này, những người không có thực lực nhưng lại khoa trương sẽ trở thành mục tiêu sống của nhiều người.

“Cạch,” cửa phòng được mở ra rồi đóng lại, Kiều Yên Nhu hoàn hồn, gương mặt không chút huyết sắc trông đặc biệt khiến người ta đau lòng.

Thẩm Lạc Hàn đặt cô xuống ghế sofa, Kiều Yên Nhu cảm ơn, tuy vẫn không còn nhiều sức nhưng so với lúc trong lều suýt ngất thì đã tốt hơn nhiều.

Hắn rót một ly nước, đút cho cô uống.

Kiều Yên Nhu muốn tự mình uống, nhưng Thẩm Lạc Hàn lại lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, kiên quyết muốn đút cho cô uống.

Không còn cách nào khác, cô đành mở miệng ngậm vào mép ly rồi uống từng ngụm nhỏ.

Trong tầm nhìn của Thẩm Lạc Hàn, hàng mi như chiếc quạt của cô khẽ rung động, đôi môi còn mang sắc hồng nhạt rất dịu dàng. Sau khi uống xong nước, đôi môi của cô ẩm ướt, gương mặt xinh đẹp vẫn không chút máu.

Hắn đặt ly nước lên bàn trà, ánh mắt trầm ngâm đầy nghiêm nghị.

Kiều Yên Nhu dựa vào sofa, trông như một búp bê Tây Dương xinh đẹp mất đi sinh khí.

Cô đối diện với ánh mắt của Thẩm Lạc Hàn: “Em không sao, nghỉ ngơi hai ngày sẽ hồi phục thôi.”

“Dị năng giả sơ cấp có thể vì sử dụng dị năng quá độ, cơ thể chịu tải quá lớn mà ngã xuống chết.” Hắn nghiêm túc nhắc nhở cô, không cho phép cô tiếp tục bồng bột như vậy nữa.

Kiều Yên Nhu biết hắn luôn lo lắng cho mình: “Em biết mà, chỉ một chiêu thôi, em vẫn quá yếu.”

Cô khẽ thở dài, sức mạnh không thể nâng cao, dù cô không vì thế mà phiền muộn, nhưng càng mạnh càng tốt.

Giọng Thẩm Lạc Hàn dịu đi, hắn nắm lấy tay cô: “Có anh ở đây.”

Kiều Yên Nhu tin hắn tám phần đã là sự tin tưởng cực kỳ cao rồi, cô luôn nhìn thấy sự bảo vệ của hắn dành cho mình.

Cô mỉm cười với hắn, vì sắc mặt nhợt nhạt mà nụ cười này trông có vẻ mong manh dễ vỡ.

Trái tim sắt đá của Thẩm Lạc Hàn đã bị cô làm cho mềm từ lâu, hắn ngồi bên cạnh cô dịu dàng ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc đen của cô.

Đêm đó, ngoài việc thỉnh thoảng hôn cô, hiếm khi Thẩm Lạc Hàn không làm khó cô.

Vì Kiều Yên Nhu đã sử dụng quá nhiều dị năng, cơ thể cần hai đến ba ngày để hồi phục, Thẩm Lạc Hàn không cho cô ra ngoài. Cô thật sự không còn sức để xuống lầu giúp đỡ, nên đành ở lại trong phòng.

Ngày thứ hai nghỉ ngơi, Bạch Hiểu Yến còn chưa đến cửa mà tiếng đã đến trước, cô ấy đặt hộp cơm lên bàn trà, Kiều Yên Nhu vươn tay định mở hộp cơm nhưng cô ấy lại không cho, nhất quyết phải giúp cô mở.