Bên trong Tình Phương điện.
Lư hương được châm không phải để lan tỏa mùi hương, mà là đốt một loại thuốc viên nào đó, hòa lẫn giữa vị đắng chua của dược liệu với chút hương lê thoang thoảng, có tác dụng an thần.
Tiếc thay, người trong điện lại chẳng thể nào tĩnh tâm. Bùi Hữu lặng lẽ ngồi trên giường, vừa lúc một tỳ nữ bước vào. Nàng cẩn thận, chậm rãi đặt một chiếc bàn nhỏ xuống bên giường, rồi mang theo một bát thuốc.
"Bùi công tử, đây là món dược thiện phòng bếp nhỏ hầm tối nay. Nó giúp bổ huyết, dưỡng khí, và an thần. Điện hạ dặn dò, ngài nhất định phải dùng hết. Một canh giờ sau, nô tỳ sẽ mang thêm một chén thuốc nữa đến."
Hàng lông mi dài của Bùi Hữu khẽ động. Hắn nhẹ giọng cảm tạ, tỳ nữ liền cúi đầu lui ra ngoài.
Thường Thuận bước tới thuần thục, chuẩn bị hầu hạ công tử. Âm thanh chiếc muỗng sứ chạm vào thành bát cùng lời nói của Thường Thuận vang lên bên tai Bùi Hữu:
"Điện hạ quả thật rất chu đáo với ngài. Món dược thiện này được hầm từ gà ác với câu kỷ. Ngài uống vào, sức khỏe sẽ mau chóng hồi phục."
Bùi Hữu không trả lời ngay, chỉ im lặng rất lâu, rồi nhẹ giọng hỏi:
"Ta lần gần nhất uống thuốc bổ là khi nào?"
Thường Thuận giật mình, hốc mắt chợt trở nên cay cay, nghẹn ngào đáp:
"Vẫn là năm lão phu nhân qua đời, người cho nô tài mang chút thuốc đến cho ngài."
"Phải rồi."
Bùi Hữu khẽ nói, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Đã lâu lắm rồi, tổ mẫu cũng đã mất từ lâu."
Thường Thuận không kiềm được nữa. Cậu đặt bát dược thiện xuống, dùng tay áo lau nước mắt, rồi "bụp" một tiếng, quỳ sụp xuống trước mặt Bùi Hữu:
"Ngũ công tử! Xin thứ lỗi cho nô tài hành xử quá phận, bọn họ thật quá đáng! Ngài đừng về lại phủ Quốc Công nữa! Giờ đây có Trưởng Công chúa điện hạ đứng ra che chở cho ngài, chắc chắn ngài sẽ sớm hồi phục. Đến lúc đó, việc tìm lại tiểu phu nhân chẳng phải là điều khó khăn!"
"Che chở?"
Bùi Hữu như nghe được một điều buồn cười, lặp lại hai chữ đó, miệng khẽ nhếch như muốn thăm dò ý nghĩa sâu xa.
Thường Thuận vội lau nước mắt, đứng lên, giọng run rẩy nói:
"Nô tài chỉ là kẻ quê mùa, chỉ biết ai tốt với mình thì mình sẽ đền đáp gấp bội. Công tử đối tốt với nô tài, Công chúa điện hạ lại đối tốt với công tử. Về sau, nô tài nguyện ở lại phủ công chúa, tận tâm phụng dưỡng cả ngài lẫn điện hạ."
Bùi Hữu lặng lẽ ngồi trên giường, nét mặt tái nhợt, không lộ ra chút cảm xúc thừa thãi nào. Một lúc sau, hắn đưa tay cầm lấy bát dược thiện trên bàn, từ tốn uống hết, không để sót một giọt nào.
-----
Nguyên Tư Nguyệt đêm nay ngủ một giấc thật ngon.
Những mệt mỏi của nhiều ngày qua dường như tan biến, nàng thức dậy, lắc nhẹ chiếc lục lạc. Chẳng mấy chốc, Bình Ngọc và Kim Trản đẩy cửa bước vào, theo sau là các tiểu cung nữ, mỗi người mang trên tay một khay đựng lư hương, trang sức, hoa lụa và xiêm y. Việc nàng dậy sớm và trang điểm cũng mất gần nửa canh giờ.
Phủ của Trưởng Công Chúa rộng lớn và bề thế. Tư Ngôn và Triết Hằng mỗi người đảm nhiệm một công việc riêng. Triết Hằng có thói quen dậy sớm để luyện võ, còn việc đầu tiên của Tư Ngôn là đến bếp nhỏ để chuẩn bị đồ ăn sáng. Đợi khi Nguyên Tư Nguyệt trang điểm xong, cả ba sẽ cùng nhau dùng bữa sáng.
Đó là thói quen và quy củ mỗi sáng ở phủ Trưởng Công Chúa. Nhưng hôm nay, cảnh tượng quen thuộc ấy bỗng bị phá vỡ.
Khi Nguyên Tư Nguyệt bước ra từ Lưu Phương Điện, nàng nhìn thấy một bóng dáng trắng toát xuất hiện ở cổng viện. Vừa nghiêng đầu nhận lấy hoa lụa từ thị nữ, nàng liếc qua và tưởng rằng đó là Tư Ngôn. Nàng cười hỏi:
“Ngươi hôm nay sao ăn mặc thuần khiết thế này, không giống ngươi chút nào.”
Người trong bộ y phục trắng ấy không trả lời, chỉ chậm rãi bước đến trước mặt nàng, dừng chân, rồi kính cẩn cất tiếng:
“Điện hạ.”
Nguyên Tư Nguyệt ngạc nhiên, quay người nhìn rõ hơn.
“Bùi Hữu? Sao ngươi lại ở đây?”
Người trước mặt đúng là Bùi Hữu. Toàn thân hắn đã không còn vẻ tiều tụy hôm qua. Bộ y phục mới tinh, mái tóc chỉnh tề búi gọn sau tai, tôn lên nét anh tuấn vốn có. Khi nghèo khổ, hắn vẫn toát ra một vẻ phong tình riêng, nay chỉ cần chỉnh chu một chút, trông hắn hệt như một bậc quân tử phong nhã, thanh tao như trăng sáng gió mát.
Nguyên Tư Nguyệt bất giác nhìn hắn thêm vài lần. Người trước mặt hơi khom lưng, giọng nói nhã nhặn vang lên:
“Nhờ ơn điện hạ, thần đã khỏe lại. Dù có chút vết thương nhưng không đến mức phải nằm giường không dậy nổi.”
“Thật sao?” Nguyên Tư Nguyệt nhớ lại những vết sẹo trên người hắn, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người hắn thêm chút nữa.
Dáng vẻ nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng tâm tính lại kiên cường. Nàng quả nhiên không nhìn lầm.
Khi nàng còn định nói thêm điều gì đó, từ cổng viện bỗng vang lên một giọng gọi:
“Điện hạ!”
Đó là tiếng của Tư Ngôn, theo sau là một bóng dáng đen tuyền, hiển nhiên là Triết Hằng.
Hai người nhanh chóng bước đến bên cạnh Nguyên Tư Nguyệt, chân đột nhiên khựng lại. Tư Ngôn trông thấy Bùi Hữu, không khỏi mở to mắt kinh ngạc:
“Ngươi đã khỏe nhanh vậy sao?”
Bùi Hữu theo tiếng gọi mà bước đi, khẽ mỉm cười: “Đa tạ công tử Tư Ngôn đã quan tâm.”
Hắn không nhìn thấy, nhưng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của hai người kia đang đánh giá mình từ đầu đến chân. Đặc biệt là Triết Hằng, nhìn hắn với ánh mắt như một bà mẹ chồng đang xem xét con rể, soi trái soi phải.
Nguyên Tư Nguyệt khẽ ho nhẹ, quay sang Tư Ngôn với chút bất đắc dĩ:
“Ngươi học đâu ra cái thẩm mỹ này vậy? Mặc vàng đeo bạc trông thật quê mùa.”
Tư Ngôn trợn to mắt, sau đó liếc nhìn Bùi Hữu, liền hiểu ra ngay.
Hắn lẩm bẩm, không phục:
“Điện hạ thay đổi ý thích còn nhanh hơn người ta thay áo... Rõ ràng năm ngoái còn nói ăn mặc như vậy mới xứng đáng với khí chất của phủ công chúa.”
Nguyên Tư Nguyệt sững người:
“Ta từng nói thế sao?”
“Tất nhiên rồi!”
Nguyên Tư Nguyệt im lặng, nhớ lại, có lẽ ở kiếp trước thẩm mỹ của mình thật sự từng như vậy. Nàng không rối rắm về chuyện này nữa, tùy tiện cười một cái rồi đứng dậy:
“Mặc gì thì mặc, mỗi người mỗi ý thích, ta đều thích cả.”
Nàng cười nhẹ, sau đó định xoay người vào nhà dùng bữa sáng. Nhưng bước chân vừa dợm đi, nàng chợt dừng lại, nhìn Bùi Hữu một cái, rồi thay đổi ý định.
“Kim Trản, hôm nay thời tiết đẹp, dọn bữa sáng ra ngoài sân đi, không cần ngồi trong nhà.”
Từ lúc Nguyên Tư Nguyệt nói câu “Ta đều thích cả”, Bùi Hữu đã hơi ngẩn người. Giờ nghe thấy lời này, cuối cùng hắn cũng rất chậm, rất chậm ngẩng đầu lên.
Hắn không ngốc, tất nhiên hiểu rằng trưởng công chúa điện hạ đang cố gắng chăm sóc vì sự bất tiện của hắn.