Khương Mẫn hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhẹ nhàng: "Chị họ, chị đứng đó làm gì, đi lấy cơm cho bố chị đi."
La Quỳnh Ngọc ngẩn ra một lúc, cô em họ vốn hiền lành dễ bắt nạt giờ lại dám nói ra những lời này.
La Gia Thực không khỏi mất mặt: "Chúng mày không coi tao là cậu nữa phải không? Bảo làm chút việc cũng đùn đẩy."
La Quỳnh Ngọc vội vàng nói: "Để con, để con làm. Cô em này còn nhỏ, da mặt mỏng, giận dỗi rồi. Cô em họ này của con, dù là chị lớn trong nhà, nhưng từ nhỏ đã được bố cưng chiều quá mức. Bố của nó lúc còn sống còn coi nó như báu vật mà."
Nếu như là Khương Mẫn ngây thơ của ngày trước, nghe những lời này về việc bố cưng chiều mình, cô sẽ thầm vui mừng. Nhưng ở tuổi hai mươi lăm, người đã chết đi một lần, giờ đây cô lại thấy có điều không ổn.
Chị họ cô, trước mặt người ngoài luôn nói về cô như một đứa trẻ chưa trưởng thành, thích làm nũng, còn mình thì tự tạo dựng hình ảnh một chị cả biết chăm lo cho em út.
Quả nhiên, bên cạnh có tiếng một người đàn ông nói:
"Lão La, con gái nhà ông thật là hiểu chuyện, dạy con giỏi quá, làm chị thì phải như vậy."
Nghe vậy, cậu hai La Gia Thực đắc ý nói: "Đâu có, đâu có, Mẫn Mẫn à, chị mày làm gương, mày lại đây rót rượu cho các chú, đây đều là các bậc trưởng bối."
Khương Mẫn mặt không cảm xúc bước tới, một người đàn ông thấy cô đến gần, vội vàng uống cạn ly rượu trong tay, liếʍ môi khô khốc. Trời ơi, khuôn mặt cô gái này, bộ ngực, vòng eo, vòng hông... Nếu là cháu gái ruột của mình, chắc chắn ông ta sẽ ôm vào lòng mà cưng chiều.
Lão La thật có phúc, con gái ruột đã đẹp, không ngờ cháu gái còn xinh hơn, đôi mắt long lanh, khiến người khác không thể kiềm chế được.
Chờ lát nữa, ông ta sẽ tranh thủ nắm tay cô bé một cái, không khác gì vào kỹ viện thời xưa.
Khương Mẫn liếc qua khuôn mặt đầy thèm thuồng ghê tởm của người đàn ông, không tránh né mà thẳng thừng trừng mắt lại. Cô nhấc bình rượu vẫn còn ấm, mở nắp ra, rồi hắt thẳng vào những đôi mắt bẩn thỉu kia.
"Á!" Người đàn ông trung niên thét lên.
La Gia Thực cũng bị hất đầy mặt. La Quỳnh Ngọc vừa bưng cơm vào, giật mình đến mức đánh rơi cái bát xuống đất, phát ra tiếng "choang", bát vỡ tan tành.
Cậu hai quệt mặt, đứng phắt dậy giận dữ: "Mẫn Mẫn, mày điên rồi sao? Việc làm của em mày còn phải nhờ vào họ, cho dù có bướng bỉnh thế nào, cũng phải nghĩ đến em trai mày chứ. Tội nghiệp đứa cháu trai duy nhất của ta, từ nhỏ đã bị câm điếc..."
Ông ta chưa nói xong thì thấy Khương Mẫn lật tung cái nồi, rồi chộp lấy cây chổi tre dưới mái nhà, quét thẳng vào ba người đàn ông. Chổi tre, vừa cứng vừa dài, vung lên đột ngột, mấy người đàn ông chưa kịp chuẩn bị đã bị quét trúng, mặt nóng bừng đau rát.
Cô gái mảnh mai này, thật ra lại có sức mạnh đáng kinh ngạc!
Khương Mẫn cũng cảm thấy người mình nhẹ nhàng như chim yến. Lúc này, ở tuổi mười chín, sau hai năm lên núi xuống đồng rèn luyện, cơ thể cô mạnh mẽ hơn nhiều so với thời gian sau khi làm vợ chưa cưới hiền thục.
"Tao là cậu của mày đấy!"
"Có còn mặt mũi nói nữa sao? Tôi không có người cậu như ông, đồ lừa đảo, và cả tên cờ bạc khốn nạn này, các người chết quách đi cho rồi!"