Chúc Cửu Hà buồn bực ngồi trong hang động, nhìn A Chiêu rồi lại nhìn mình.Trước đó A Chiêu nhìn thấy hắn tắm thì lén xuống nước, còn một hai phải cùng hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gặp mặt, doạ hắn suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác.
Kết quả là lòng bàn tay đột nhiên truyền tới một cảm giác quen thuộc, hắn không thể tin được mà mở mắt ra, nhìn thấy A Chiêu “cô nương” gần trong gang tấc, còn có bộ ngực… bằng phẳng giống hắn.
Tiểu cô nương biến thành chàng trai, má nó quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Kể từ đó, không cần tránh né gì nữa, A Chiêu đứng cạnh hắn, nhanh chóng lau khô nước trên người, sau đó ngay trước mặt Chúc Cửu Hà mặc từng lớp từng lớp trang phục.
Vóc người của y rất gầy, khiến người ta cảm thấy chỉ cần ngọn gió thổi qua liền ngã, cái eo nhỏ đến mức có thể dùng một tay là ôm trọn, đây cũng là một trong những nguyên nhân Chúc Cửu Hà cứ coi y là tiểu cô nương.
Trừ cái này ra, y còn trắng noãn cực kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, ngũ quan vô cùng xinh xắn, lông mày, chiếc mũi, đôi mắt đều có hình dáng mỹ nhân, lúc nói chuyện với hắn, y cho tới bây giờ đều nhỏ giọng nói năng nhẹ nhàng, biểu hiện phúc hậu với vô hại.
Chúc Cửu Hà càng nghĩ càng rầu, người như vậy, sao có thể là nam nhân chứ?
Hình như biết hắn đang buồn bực, A Chiêu mặc quần áo tử tế xong, chậm rãi đi tới trước mặt Chúc Cửu Hà ngồi xuống.
Chúc Cửu Hà tâm tình không tốt, không cho y nhìn mặt mình.
A Chiêu bất lực nói: “Chẳng lẽ ngươi lại định bỏ ta chỉ vì ta là nam nhân ư?”
Chúc Cửu Hà: … Cũng không phải không thể.
Vốn là cảm thấy tiểu cô nương này không có năng lực chăm sóc bản thân nên hắn “thuận tiện” chăm sóc, còn giờ thì sao, có vẻ như không phải tình huống đó.
“Ngươi là nam nhân, ta cảm thấy một mình ngươi cũng có thể…”
Mi mắt A Chiêu lập tức không còn sức sống, cụp xuống, ánh mắt dần biến thành mất mác, Chúc Cửu Hà thấy vậy, trái tim đột nhiên căng chặt, hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cái này.
Lại là cái biểu cảm đáng thương này.
“Vậy cũng không được, ngươi không thể bỏ ta lại lần nữa.”
Nếu là lúc trước, nhìn y như này hắn còn cảm thấy điềm đạm đáng yêu, bây giờ nhìn lại chỉ cảm thấy nhức răng.
A Chiêu thấy hắn không nhúc nhích, vẻ mặt càng thảm thương.
“Chúc Cửu Hà, Chúc đại hiệp…”
Chúc Cửu Hà cố gắng hít sâu một hơi.
A Chiêu thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, bỉu môi oán giận nói.
“Đại hiệp, thân thể ta không tốt, cũng không biết công phu, ngươi bỏ ta lại, có khác gì bắt ta đi chết.”
Chúc Cửu Hà:... Ta thấy ngươi nói chuyện mà không nũng nịu sẽ chết.
Mới sáng sớm đã gặp phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ cỡ này, nguyên buổi trưa, sắc mặt Chúc Cửu Hà đều nghiêm túc.
Trong lúc đó hắn đi dạo tìm thức ăn, A Chiêu cũng rất thận trọng đi theo hắn, theo sát từng bước chân, nửa bước không rời.
Chỉ là không biết tại sao, hôm nay Chúc Cửu Hà không đến hồ nhỏ bắt cá, A Chiêu nhiều lần muốn hỏi đều bị biểu tình người sống chớ gần của hắn ngăn lại.
Tóm lại là bờ hồ hình như có cái gì đó khiến hắn cảm thấy không vui, Chúc Cửu Hà đi thẳng về phía ngược lại.
Vận may của bọn họ rất tốt, đi không bao lâu, trong một rừng cây nhỏ phát hiện hàng loạt dấu chân động vật nhỏ.
Chúc Cửu Hà trừng mắt nhìn A Chiêu, y hiểu ý, là đang cảnh cáo y không được phát ra âm thanh, A Chiêu vội vàng che miệng mình, bày tỏ kiên quyết hợp tác.
Hai người dọc theo dấu chân đi đi, sau đó ngay chỗ dấu chân biến mất nhìn thấy hai con thỏ nhỏ.
Con thỏ nhỏ trong tuyết!
A Chiêu hưng phấn mở miệng lại bị Chúc Cửu Hà trừng mắt mới khép miệng lại, không dám phát ra âm thanh.
Nhưng sự hưng phấn trong đôi mắt vẫn không che giấu được, xem ra không đi bắt cá hôm nay là một lựa chọn cực kỳ chính xác, cuối cùng cũng có thể ăn thịt rồi.
Con thỏ dù có chạy nhanh hơn, nhưng vì ở trong tuyết, hành động bị hạn chế, Chúc Cửu Hà lặng lẽ vòng qua bên cạnh, thừa dịp con thỏ chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhào lên, A Chiêu chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu đen vèo qua, Chúc Cửu Hà đã đứng ngay vị trí con thỏ, mỗi tay bắt một con.
Sau đó khinh miệt “Hừ”, gánh con thỏ lên vai, xoay người đi về cửa hang.
A Chiêu trợn mắt há mồm, chỉ biết lặng yên giơ ngón cái lên.
Trở lại hang động, Chúc Cửu Hà trói hai con thỏ dưới gốc cây, sau đó tiện tay nhặt một cục đá, bắt đầu mài, chuẩn bị lát nữa dùng nó lột da thỏ.
A Chiêu quấn mình lại như cái bánh chưng ngồi bên cạnh chơi với thỏ nhỏ.
Mặc dù vẫn đang chạy trốn, mặc dù là nghịch tặc, lúc này y lại không hiểu sao ngày tháng yên tĩnh như này thật tốt.
Khuyết điểm duy nhất chính là Chúc Cửu Hà không để ý đến y, y không thể làm gì khác ngoài tự làm bầm lầu bầu.
“Con thỏ thật đáng yêu, các ngươi làm gì ở ngoài trời tuyết để rồi bị bắt thế này, he he he.”
“Nè, ta cho ngươi một chút cỏ xanh, sao không ăn đi? Ăn chút gì đi chứ, đừng để bụng đói.”
“Này, chúng ta tình cờ gặp nhau, cũng không biết tên các ngươi là gì, các ngươi hẳn là người một nhà đi, vậy ngươi là tỷ tỷ, còn ngươi là muội muội, có được không?”
“Hửm? Đột nhiên phát hiện chúng ta hơi giống nhau, ngươi, nói ngươi đó, muội muội, ngươi nhe răng ta nhìn chút… í… giống nha, rất giống luôn á, ta cũng có răng thỏ lớn nè…”
…
Chúc Cửu Hà đang mài đao sèn soẹt mổ thỏ:...
Con mẹ nó, chẳng lẽ y có bệnh?
Buổi trưa, khi đang chuẩn bị nướng thỏ, A Chiêu lại bắt đầu giở trò quỷ.
Chúc Cửu Hà một tay xách bốn cái tai thỏ, một tay cầm đá đã mài bén, đang chuẩn bị tìm một nơi xa xa gϊếŧ thỏ.
A Chiêu hai mắt ngấn lệ đột nhiên lao lên: “Này… không ăn chúng được không? Tàn nhẫn quá, bọn nó đáng yêu vậy mà.”
Chúc Cửu Hà:.. Các ngươi chơi mức đến nảy sinh tình cảm rồi à?
Hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn A Chiêu, ánh mắt rõ ràng nói: Không ăn thì biến.
Nên là A Chiêu co rụt lại.
Chúc Cửu Hà hùng hùng hổ hổ đi tới tàng cây trước cửa hang, mẹ nó, ở nơi rừng sâu núi thẳm này có ăn đã không tệ rồi, y lại còn có thời gian thương xót cho thỏ, chậc!
Hắn buộc con thỏ vào cành cây tương đối thấp, rút con dao găm từ thắt lưng ra, đặt lên cổ con thỏ dứt khoát một nhát.
Trước cứ cho nó một dao thật nhanh để tránh đau đớn, lại dùng miếng đá mài bén từ từ lột da, lột được miếng da nguyên vẹn nói không chừng còn có thể làm áo choàng lông thỏ nhỏ hoặc một thứ gì đó, phù hợp với mùa đông.
Đang định động dao, hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn cửa hang, nơi đó đã trống không, A Chiêu hẳn đã lùi về trong hang động.
Nghĩ nghĩ, Chúc Cửu Hà lại cởi trói cho con thỏ trên cây, đi về phía trước một đoạn, cho đến khi không nhìn thấy cửa động nữa mới dừng lại.
Được rồi, ở nơi này hẳn là không thể nghe được.
Chúc Cửu Hà tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng nướng thỏ xong, rồi A Chiêu lại đổ bệnh.
Ban đầu hắn còn tưởng A Chiêu không dám nhìn thỏ bị nướng nên hắn không gọi, kết quả chờ nướng xong vẫn không thấy y ra, đi vào hang động nhìn thử, thấy y cả thân lạnh cóng, bất tỉnh nằm ngủ dưới đất, chắc chắn bị cảm lạnh.
Chúc Cửu Hà không quan tâm gì đến thỏ nữa, vội vàng chạy tới đỡ y lên.
Nhưng A Chiêu ngủ đến mê mê trầm trầm, gọi thế nào cũng không tỉnh, cả người lạnh lẽo nhưng đầu lại nóng ran, ngay cả môi cũng bình thường đỏ thắm, nay lại lộ ra màu đỏ tím khô khốc.
Bệnh nặng đến vậy nhưng trong miệng vẫn gọi tiếng mất tiếng không.
“Đại hiệp, Chúc đại hiệp…”
Chúc Cửu Hà nhịn một ngày không để ý đến y, giờ không chịu được nữa, một quyền đấm vào vách động.
Kỳ thật thì ban ngày hắn có chút mất khống chế, dù trong lòng thầm niệm “Y là nam nhân, y là nam nhân” bao nhiêu lần đi nữa, nhưng khi nhìn thấy y chớp đôi mắt to tròn, nâng khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết lại gần hắn, yếu ớt gọi mình là Chúc đại hiệp, cầu xin hắn đừng bỏ mình lại. Chúc Cửu Hà vẫn là không có tiền đồ mềm lòng đi nhiều.
Lúc này nhìn y bị bệnh tật hành hạ, trong lòng lại là luống cuống tức giận.
Nhìn A Chiêu bị bệnh nghiêm trọng như vậy, phải vào trong thành tìm thầy lang bốc một ít thuốc mới được.
Mà chỗ gần đây nhất chính là hoàng thành, thân phận A Chiêu lại đặc thù, tuyệt đối không được phép đi về đó, chỉ có thể tự hắn đến.
Quyết định xong, Chúc Cửu Hà lại tìm bộ quần áo công tử thường ngày, chạy đến đó thăm dò tình huống một chút.
Hắn nhẹ nhàng đặt A Chiêu lên đất.
“A Chiêu, ta đi một lát rồi trở lại ngay, ngươi phải cố gắng chịu đựng.”
Cho đến khi mặt trời sắp lặn, Chúc Cửu Hà rốt cuộc cũng quay về, vừa mới tới cửa hàng, đúng lúc nhìn thấy A Chiêu đang vịn vách động, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Hắn xông lên bắt tay y lại.
“Ai cho ngươi đi lung tung?”
A Chiêu nhìn thấy hắn, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nửa ngày không gặp, sắc mặt y từ đỏ chuyển sang trắng, lúc này trông càng tiều tụy hơn.
“Ta cứ tưởng là ngươi…”
Chúc Cửu Hà rất tức giận: “Tưởng ta cái gì? Ai bảo ngươi bệnh thành như này hả? Ta đi hốt thuốc cho ngươi.”
A Chiêu lập tức im lặng.
Buổi tối, A Chiêu rưng rưng nước mắt ăn ba cái đùi thỏ, uống thuốc xong, mơ mơ hồ hồ thϊếp đi.
Chúc Cửu Hà cả một ngày mệt mỏi, vừa buồn ngủ vừa mệt, mí mắt đánh nhau, sau khi thu xếp xong cho A Chiêu, hắn cũng lập tức nằm xuống, ngay lúc hắn sắp gặp được Chu Công, đột nhiên có người ngồi xuống cạnh hắn.
Mở mắt nhìn, A Chiêu cau mày: “Ta lạnh quá, ta muốn ngủ chung với ngươi.”
Lại nữa?
Chúc Cửu Hà: “... Được không?”
A Chiêu nói rõ vanh vách: “Đều là nam nhân với nhau thì có cái gì? Hơn nữa, ta bị bệnh, ta là người bệnh.”
À đúng thật là vậy.
Nên là hai người nằm cạnh nhau.
Nằm im một lúc, A Chiêu đột nhiên hỏi hắn: “Hôm nay ngươi xuống núi, ngươi có nghe… hoàng thành có động tĩnh gì không?”
Chúc Cửu Hà buồn ngủ gần chết, thuận miệng đáp: “Không có động tĩnh gì, lão hoàng đế còn chưa chết nữa.”
A Chiêu lại hỏi: “Lục hoàng tử thì sao? Hầu gia là người của hắn, hầu gia xảy ra chuyện, hắn ta có sao không?”
“À…” Chúc Cửu Hà không để ý đến y nữa.
Thấy hắn mệt nhọc thật, A Chiêu không hỏi nữa, dược lực dần dần xông lên, đầu y cũng mê mê trầm trầm, y mơ màng nghĩ, ngủ chung với nhau quả nhiên ấm áp hơn nhiều.
Trong hang động yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều của hai người.
A Chiêu bỗng khẽ nói một câu: “Lần sau đừng rời đi đột ngột như vậy, ta sợ lắm…”
Chúc Cửu Hà nửa ngày không lên tiếng.
A Chiêu tưởng hắn đã ngủ say, thở dài.
“Haizzz… Nếu ngươi rời đi, ta không biết võ công, thân thể lại suy nhược, đoán chừng chỉ có thể chờ chết, chết ở nơi rừng sâu núi thẳm này, sống không thấy người, chết không thấy xác, nói không chừng cuối cùng còn bị dã thú…”
Không thể nhịn được nữa, Chúc Cửu Hà đột nhiên xoay người, vỗ vỗ lên đầu y: “Biết rõ thân thể mình không tốt còn học theo người ta tắm ở nơi hoang dã vào mùa đông? Ngươi đi ngủ đi!”