Tiểu Hầu Gia Sao Lại Như Vậy ?

Chương 3: Cá Nướng

Từ giờ tý dày vò đến tận giờ dần, chân trời đã xuất hiện ngân quang, Chúc Cửu Hà đều khiêng lên hết, cuối cùng đưa tiểu cô nương rời khỏi thành.

Đi ngang qua một hộ nhà nông, Chúc Cửu Hà lại thuận tay dắt một con ngựa, dẫn cô nương chạy thẳng đến phía đông, rốt cuộc cũng trốn vào núi trước khi sắc trời sáng choang.

Hắn dường như hiểu ra vì sao sư phụ phải dạy bọn họ không được phép dính dấp vào tranh đấu triều chính từ khi còn nhỏ.

Hầu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, trong một đêm máu chảy thành sông, ngoài mặt không dám lộ ra, sợ sẽ dẫn đến nghi ngờ của bách tính, ngấm ngầm đưa thêm quân, trú đóng bên ngoài vạn dặm hoàng thành cả đêm.

Dù khinh công hắn có giỏi đến đâu, vẫn phải luôn cảnh giác đề phòng với những cao thủ này, huống chi, hôm nay có thêm một đứa kéo chân sau.

Trên đường trốn chạy này…

Trời mới biết hắn sợ hãi cỡ nào!

Lúc trước hắn hoảng hốt chạy trốn, không cẩn thận vấp phải cánh tay nhỏ, lúc đó còn cảm thấy cái gương mặt này có mấy phần quen mắt, giờ nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là tiểu cô nương mình gặp trong thư phòng hầu phủ đêm trước sao?

Chúc Cửu Hà vừa sợ vừa vui, thật không nghĩ tới, hầu phủ gặp biến cố lớn như vậy, nàng lại có thể trốn ra được, hắn chẳng màng để ý gì đến nam nữ khác biệt, vội vàng bắt lấy nàng từ trong đống cỏ khô ra.

Kiểm tra khắp người một lượt, may mà không có bị thương gì, vết máu trên mặt không phải của nàng, có thể là bị dính trong quá trình chạy trốn.

Tiểu cô nương bị hắn kéo ra, do quá lạnh với sợ hãi nên cả người đều run lên cầm cập, đứng không vững.

Nàng liên tục há to mồm thở hổn hển, đến khi thấy rõ người đến thì giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy quần áo Chúc Cửu Hà.

“Cứu ta… Cứu ta…”

Hôm nay Chúc Cửu Hà cũng mặc trang phục tiểu tặc tiêu chuẩn giang hồ, vẫn mặc y phục dạ hành giống như tối hôm qua, khuôn mặt bị che đi, chỉ lộ ra cặp mắt đang trợn to.

Cô nương kéo hắn vài lần, đột nhiên cảm thấy hắn quen quen, lời cầu cứu dừng lại giữa không trung, dần dần, đôi mắt cũng trợn to lên.

“Ngươi…”

Tim Chúc Cửu Hà đập thình thịch.

Chết tiệt, nếu thân phận hắn bị lộ ra ngoài, vậy thì từ nay về sau hắn không thể làm đạo tặc được nữa.

Ngay lúc cô nương hỏi “Ngươi có phải là…” thì hắn bật thốt lên.

“Ngươi nhận nhầm người rồi.”

Nàng rất khôn ngoan ngậm miệng lại.

Cứ như vậy một lúc, nàng đã bình tĩnh hơn, nhìn ra được Chúc Cửu Hà không muốn tiết lộ thân phận của mình nên nàng không dám nói nữa. Có điều đôi mắt vẫn mở to, cầu khẩn nhìn hắn.

Cứu hay không cứu, Chúc Cửu Hà cảm thấy trong đầu mình thật hỗn loạn.

Suy cho cùng, hắn chỉ là một tên trộm nho nhỏ, còn cô nương này lại là người của hầu phủ, đã vậy nàng còn… phạm tội mưu phản đáng bị chém đầu.

Hắn bây giờ ngay cả mình còn khó giữ, nếu cứu nàng, liệu hắn có bị dính líu trở thành phản tặc không?

Cô nương này mặc dù không nói chuyện, nhưng sắc mặt vẫn tràn đầy sợ hãi do mới thoát chết từ trong đường tơ kẽ tóc, nàng không nói lời nào mà chỉ nhìn hắn, ánh mắt kia vừa trong sáng lại càng thêm đáng thương.

Haizzz, đây cũng quá khó lựa chọn.

Chúc Cửu Hà đang khó xử, đột nhiên từ xa xa hình như có tiếng bước chân truyền tới, sợ là binh lính trực đêm đang đi tuần ra, không thể trì hoãn thêm nữa.

Nghiến răng, quên đi, nữ quyến người làm trong hầu phủ nhiều như vậy, này chẳng phải chỉ là một tiểu nha đầu thôi sao, coi như là nể tình nàng tối qua không làm ầm lên, lại còn cùng mình ngắm tuyết đầu mùa nữa, chỉ là cái nhấc tay mà thôi.

Chúc Cửu Hà dùng sức kéo tiểu cô nương từ dưới đất lên.

“Cố một chút, ta đưa ngươi ra khỏi thành, ra khỏi thành liền… xem vận may đi.”

Từ nhỏ Chúc Cửu Hà đã cùng sư phụ sống trên núi, vừa đi vào núi, lập tức cảm thấy thân thuộc.

Nhưng tiểu cô nương này thì khác, cả đường hoảng hốt bỏ trốn, cộng thêm lưng ngựa lắc lư, đã ói mấy lần, sắc mặt khó coi vô cùng.

Chúc Cửu Hà đành phải dừng ngựa lại, buộc ngựa, đỡ nàng tựa lưng vào gốc cây nghỉ ngơi.

Trời đã sáng, ánh nắng mùa đông chiếu lên mặt tuyết, tạo cho người ta ảo giác ấm áp.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho tiểu cô nương này, Chúc Cửu Hà lấy túi nước uống nước, sau đó đưa cho nàng.

Cô nương im lặng không lên tiếng nhìn túi nước hắn đưa một hồi, vẫn là nhận lấy.

Nhìn nàng có vẻ rất khát nước, ngay cả miệng cũng không hít thở, ừng ực ừng ực uống mấy hớp lớn, cho đến khi mặt đỏ tía tai mới miễn cưỡng bỏ xuống.

Uống xong lau miệng, đưa túi nước cho hắn.

“Cám ơn.”

Chúc Cửu Hà nhìn nàng như trâu uống nước, biểu tình quái dị.

Không nghĩ tới hầu phủ lại có một cô nương như này, nửa đêm lớn gan chạy loạn khắp nơi không nói, hôm nay lại còn ở chung với nam tử độc thân, đã vậy còn không chú ý gì, không giống dáng vẻ của một cô nương chút nào.

Trước đó còn chưa có cơ hội nhìn rõ dung mạo nàng, hôm nay nhìn lại, cô nương này ngũ quan thanh tú, đôi mắt sáng như tuyết, nếu không phải sắc mặt quá kém thì cũng là một mỹ nhân.

Hắn nhận túi nước, thấy cô nương nhìn hắn, nghĩ nghĩ, hắn đổi hướng túi nước, uống vài ngụm.

“Ngươi…”

Cùng một lúc, hai người gần như đồng thanh nói.

Cô nương bị sợ hết hồn, lật đật cúi đầu xuống: “Ngươi nói trước đi.”

Dáng vẻ nàng giật mình giống như con thỏ, rất lúng túng, Chúc Cửu Hà không hiểu sao lại hoảng hốt quay đầu đi chỗ khác, làm bộ như không thèm để ý mà dời tầm mắt đi.

“Ahem! Ta… ta sẽ để ngươi ở đây.”

Cô nương nghe hắn nói như vậy, như thể không tin được, ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn hắn.

Chúc Cửu Hà thì nhìn chằm chằm vào con ngựa bị cột vào gốc cây bên cạnh.

“Ngựa để lại cho ngươi, ngươi cứ đi về phía trước, đi càng xa càng tốt, như vậy sẽ… an toàn.”

Khi đang nói chuyện, hắn không nhịn được liếc mắt nhìn, khóe mắt cô nương lặng lẽ rũ xuống, hắn không dám nhìn nữa.

Sau đó hắn hạ quyết tâm, đứng lên, đi thẳng về phía trước một đoạn, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, dừng lại, cũng không quay đầu mà nói một câu.

“Không hẹn ngày gặp lại.”

Từ biệt tiểu cô nương xong, Chúc Cửu Hà vẫn còn duy trì tư thế lúc từ giã, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng về dãy núi.

Ngọn núi này nhìn một cái liền biết không có người đến đây, tuyết đọng còn nguyên vẹn, hắn thất thiểu bước đi, trong lòng lại rối bời, không biết mình đang nghĩ gì nữa.

Cuối cùng cũng an toàn rồi, nhưng về sau nên đi đâu đây?

Không biết tình huống trong cung thế nào, cũng không biết hầu phủ sau khi xảy ra chuyện đó sẽ thế nào, lỡ đâu truy ra tên trộm là hắn, vậy coi như tiêu đời, cho nên tạm thời không thể ở trong thành.

Đi tìm sư phụ, nhưng lão sư phụ ông ấy không biết đi nơi nào.

Từ lúc Chúc Cửu Hà xuống núi, sư phụ đã đi du sơn tứ hải, sống những ngày tháng nhàn hạ, từ đó trở đi, trên giang hồ không còn truyền thuyết nào về ông ấy.

Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có rừng sâu núi thẳm mới hợp với hắn, không bằng tìm một cái sơn động ẩn náu trước rồi nói sau.

Trước mắt trừ tuyết vẫn là tuyết, trừ cây vẫn là cây.

Haizzz, cũng không biết tiểu cô nương kia sẽ đi về đâu, nàng một tiểu cô nương trói gà không chặt, cũng không biết có thể đi đâu.

Nghĩ tới đây, Chúc Cửu Hà liều mạng lắc đầu đem cái suy nghĩ này ném ra sau đầu, quên đi, không liên quan gì đến hắn.

Nhưng mà, mới đi về phía trước không xa, hắn lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Hắn nhớ tới vừa rồi để lại câu sau cùng lúc từ biệt tiểu cô nương, không biết là có tiêu sái như mình tưởng tượng không?

Thật là, đã to đầu như này rồi, đây là lần đầu tiên anh hùng cứu mỹ nhân, cũng là lần đầu tiên có hành động soái ca như vậy.

Chỉ tiếc, cô nương này là người hầu phủ, mà hầu phủ lại…

Vừa nghĩ tới hầu phủ cùng những người vì hắn mà gián tiếp bỏ mạng, trong lòng hắn lại bắt đầu đưa đám.

Cuối cùng, Chúc Cửu Hà cũng tìm được một sơn động trước khi hoàng hôn buông xuống.

Sơn động này nằm dưới một vách đá, trước cửa hang có cây thông, cây bách cứng cáp, cổ thụ mọc um tùm tứ phía, không nhìn kỹ thì khó có thể nhận ra, có một cái hồ nước nhỏ xanh mơn mởn cách sơn động không xa, là nguồn nước tự nhiên.

Đôi mắt hắn sáng lên, nơi này rất thích hợp làm chỗ dung thân tạm thời.

Bên ngoài trời đông giá rét, trong sơn động ấm áp vô cùng, chạy thoát thân một ngày một đêm cộng thêm đi đường khiến Chúc Cửu Hà cảm thấy mệt mỏi cả người.

Ít nhất, hắn an toàn rồi, có chuyện gì, chờ tỉnh ngủ lại tính sau.

Chúc Cửu Hà đơn giản dọn dẹp cỏ dại với đá trong sơn động, tiện tay trải quần áo lên, chẳng để ý gì, ngã xuống ngủ.

Đến khi tỉnh lại, không biết bây giờ là mấy giờ nhưng trời đã tối.

Ngủ no rồi nhưng bụng thì chưa no, hắn vừa tỉnh dậy, bụng đã kêu réo lên.

Sau đó, phảng phất như đáp lại tiếng bụng kêu, một mùi hương từ cửa hang truyền vào.

Đầu hắn lóe lên, cứ như là thần giao cách cảm, hắn bò dậy, lặng lẽ đi ra ngoài.

Trước cửa hang có một mảnh đất trống, ngay đó xuất hiện một đống lửa, toả ra màu khói xanh xám.

Trên ngọn lửa đang cắm mấy con cá, lăn qua lộn lại nướng, mùi thơm là từ con cá tỏa ra.

Mà bóng người ngồi xổm trước đống lửa nướng cá, không phải là tiểu cô nương hầu phủ thì là ai?

Tinh thần nàng rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với ban ngày, thần thái trong đôi mắt hồi phục không ít, chẳng qua là mặt vẫn còn hơi bẩn.

Thấy Chúc Cửu Hà từ sơn động bước ra, nàng thậm chí còn nhìn hắn nở nụ cười lễ phép.

Chúc Cửu Hà lập tức trợn mắt há mồm.

Cô nương này…

Có năng lực sinh tồn mạnh đến vậy sao?