Chú người giấy nhỏ xíu leo theo ngón tay Vu Huyền lên mặt bàn, ngoan ngoãn cầm giẻ lau bắt đầu công việc vệ sinh. Nó vừa lau sạch một mảng, định chuyển sang chỗ khác thì một luồng gió nhẹ nhàng đẩy nó về chỗ cũ. Chú người giấy ngơ ngác một chút, lại nghiêm túc lau lại chỗ vừa lau.
Lại một luồng gió nữa thổi tới.
Cầm miếng giẻ trong tay, chú người giấy bất lực nhìn Vu Huyền, ánh mắt như muốn hỏi: "Chủ nhân, người muốn gì?"
Vu Huyền thong thả rụt tay lại.
Chú người giấy ngập ngừng một chút, cẩn thận lau một chỗ khác.
Lại một luồng gió nữa.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, chú người giấy vừa tủi thân vừa hoang mang. Vu Huyền nhìn thấy thế thì không nhịn được cười, búng tay một cái, lần này không phải là luồng gió trêu chọc nữa, mà là một tia linh lực tinh khiết.
Chú người giấy lập tức quên hết buồn phiền, sung sướиɠ ôm lấy tia linh lực, hớn hở đến nỗi trên đầu như sắp nở hoa.
Vu Huyền thấy vậy, khóe môi càng cong lên, lắc đầu cười mắng: "Đồ ham ăn."
Nhai hết cây kẹo mυ'ŧ sữa còn lại, Vu Huyền cảm nhận linh lực trong cơ thể, quay sang nói với chú người giấy: "Lấy bút mực giấy bùa trong thư phòng ra đây."
Bình thường khi vẽ bùa cao cấp, Vu Huyền đều dùng bút Linh Lung và mực Dẫn Linh tự chế, ngay cả nghiên mực và giấy bùa cũng được đặc chế để đảm bảo linh lực lưu chuyển thông suốt, không bị phân tán khi vẽ bùa. Với bộ dụng cụ này, chỉ cần anh không vẽ sai thì chất lượng bùa chú sẽ luôn ở mức cao nhất, đồng thời cũng dễ dàng tạo ra những hiện tượng dị thường khi vẽ.
Tuy nhiên, lần này anh không định vẽ loại bùa cao cấp đó, mà chỉ muốn vẽ vài lá bùa đơn giản, chứa một chút linh lực cho người thường sử dụng. Vì vậy, không cần dùng đến những nguyên liệu quý giá như mực Dẫn Linh.
Chú người giấy vốn là con rối được Vu Huyền tạo ra bằng linh lực, chỉ nghe lời một mình anh. Lúc này lại được thưởng thêm linh lực, nghe thấy lệnh liền vui vẻ chạy đi, còn không quên "ực" một cái nuốt trọn tia linh lực vào bụng.
Bút mực giấy bùa mà chú người giấy mang đến tuy không bằng bút Linh Lung và mực Dẫn Linh, nhưng cũng chứa một chút linh khí. Vu Huyền bày chúng lên bàn, thấy điện thoại vẫn còn pin, liền lấy giá đỡ đặt điện thoại lên, mở một ứng dụng livestream đã tải sẵn.
Điều chỉnh góc quay, Vu Huyền tìm góc đẹp nhất, mỉm cười nhìn vào ống kính: "Xin chào mọi người, tôi là chủ shop bùa chú Phù Linh..."
Khi mới đến thế giới này, vì tò mò anh cũng từng livestream vài lần, nhưng do dùng tài khoản mới, lại ít livestream, nên không có nhiều người xem. Trước đây Vu Huyền không quan tâm lắm, nhưng bây giờ thì khác.
Anh đã quyết tâm quảng cáo rầm rộ, tăng doanh thu cho bằng được!
"Hôm nay chúng ta sẽ vẽ một loại bùa rất quen thuộc, cũng rất hay được sử dụng," Vu Huyền vừa nói vừa cầm bút lên, phong thái ung dung. "Loại bùa này có tên là bùa bình an."
Anh nói ngắn gọn, động tác dứt khoát. Giấy bùa vàng trải rộng trên mặt bàn gỗ, chu sa đỏ tươi lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nhưng màu đỏ rực rỡ đó cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp sắc sảo, quyến rũ trên gương mặt Vu Huyền.
Những người xem vô tình lướt qua, định tắt livestream thì bỗng khựng lại.
!!!
Chàng trai đẹp từ đâu ra đây?!
Khoan đã, nội dung livestream này sao kỳ lạ thế?
Anh ta đang... vẽ bùa???