Rượu ngon, thức ăn cũng ngon, chỉ là bên trong đều có "đồ tốt" cản trở vết thương lành lại.
Diệp Thượng Thu chỉ là đan điền bị tổn thương, chứ không phải mũi bị hỏng, chỉ cần ngửi sơ qua là biết được mánh khóe trong rượu và thức ăn này.
Hứa Ứng Sơn thấy hắn không động đũa, cũng không ngạc nhiên. Nếu Diệp Thượng Thu không nhìn ra được chút này, hắn mới phải nghi ngờ… việc giữ hắn lại là đúng hay sai.
Hứa Ứng Sơn nghĩ như vậy, ánh mắt hướng xuống hàng trăm đệ tử mới nhập môn bên dưới hội trường.
"Sơn Nhạc Tông ta truyền thừa từ…"
Diệp Thượng Thu nghe Hứa Ứng Sơn khéo léo tự khen mình và tông môn, đáy mắt lóe lên vẻ chế giễu, đưa tay rót cho mình một chén rượu linh, cũng không uống, chỉ đặt trước mặt, khẽ chạm môi.
Hàng trăm đệ tử bên dưới đã trải qua các bài kiểm tra mới có thể đứng trong hội trường này, đối mặt với các bậc cao nhân của toàn tông môn, cũng không hề tỏ ra sợ hãi, tinh thần sảng khoái, thần thái sáng ngời, tuy tu vi không cao lắm, nhưng nhìn từ thần thái khuôn mặt, quả thực xứng đắc thượng (xứng đáng) là nhân tài hiếm có.
Diệp Thượng Thu chỉ là mất tu vi, chứ nhãn lực vẫn còn. Ánh mắt hắn lướt qua các tu sĩ bên dưới một lúc, rồi dừng lại trên người một thiếu niên trông khoảng mười hai, mười ba tuổi.
Thiếu niên hình như chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ, một mái tóc đen tùy ý xõa xuống, khuôn mặt vô cùng tinh xảo bắt mắt, đôi mắt bình tĩnh và bao dung, giữa trán có một chấm chu sa lấp lánh, trên người mặc một bộ tăng bào trắng rộng thùng thình——
Là một thiếu niên Phật tu.
Cậu ta dường như nhận ra ánh mắt của Diệp Thượng Thu, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt bình tĩnh và bao la như biển sao in vào mắt Diệp Thượng Thu, mang theo vẻ từ bi và khoan dung như trời sinh.
Đây là một thiếu niên có tiềm lực rất lớn.
Diệp Thượng Thu hơi động lòng, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, vẫn chậm rãi dời mắt đi.
Hắn không chú ý, sau khi hắn dời mắt đi, thiếu niên Phật tu mới chỉ Luyện Khí sơ kỳ kia vẫn nhìn hắn, dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn qua chiếc nón lá.
"Đại bỉ thu nhận đệ tử, bắt đầu!" Sau một hồi dài dòng, Hứa Ứng Sơn cuối cùng cũng dừng lại, nhìn các tu sĩ đang đứng bên dưới, quát lớn, "Các vị trưởng lão và chân nhân ở đây đều có ý định thu nhận đệ tử, nếu các ngươi muốn đầu quân vào môn hạ của bọn họ, thì phải thể hiện năng lực thực sự của mình, đừng tưởng rằng trong tông môn cũng giống như ở nhà, có thể tùy ý làm bậy!"
"Bây giờ, bắt đầu đi."
Theo lời hắn vừa dứt, chỗ ngồi phía trên hội trường đột nhiên chuyển động, các vị trưởng lão và chân nhân ngồi trên ghế vẫn giữ nguyên sắc mặt, sau vài nhịp thở, liền dừng lại giữa không trung, nhìn xuống các tân đệ tử bên dưới từ trên cao.
Bên dưới một trận xôn xao, rồi các đệ tử bên trong bắt đầu chuyển động.
Trước đó chắc hẳn họ đã tìm hiểu thông tin về Sơn Nhạc Tông, lúc này hành động cũng không chậm trễ chút nào, lập tức chạy về phía trưởng lão và chân nhân mà mình muốn bái nhập làm môn hạ.
Trong chốc lát, trước mặt các vị trưởng lão và chân nhân đều là cảnh tượng chen chúc náo nhiệt, duy chỉ có trước mặt Diệp Thượng Thu trống không, không một bóng người.
"Ta muốn bái nhập môn hạ của chân nhân." Một giọng nói ôn hòa và thanh tịnh vang lên trước mặt, Diệp Thượng Thu hơi nhướng mày, đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu lên nhìn.
……
Tác giả có lời muốn nói:
Thu Thu không phải người tốt, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua những kẻ đã hại hắn đâu!
Còn về việc tại sao hắn không đi, trong truyện cũng đã nói rồi, hắn tạm thời chưa đủ điều kiện để rời đi.
Nhưng chuyện này sẽ sớm được giải quyết thôi.
Cho một cái hôn gió nha!