Vừa vào miệng, viên đan dược liền hóa thành một con rồng thuốc chui vào cơ thể Diệp Thượng Thu, dược lực cuồn cuộn không có chân nguyên luyện hóa lập tức bộc phát ra.
Diệp Thượng Thu nhíu mày, cố nén khó chịu, vận chuyển chân nguyên còn sót lại trong cơ thể, từ từ dẫn dược lực đi về phía đan điền.
Hồi Xuân Đan trị ngoại thương, Thất Diệp Hoa cũng trị ngoại thương. Hai thứ này kết hợp lại với nhau sẽ tạo ra hiệu quả như thế nào là điều chưa biết.
Nhưng hiện tại Diệp Thượng Thu không còn lựa chọn nào khác.
Như được dược lực dẫn dắt, đan điền vỡ nát run lên, một vết nứt nhỏ lặng lẽ khép lại một nửa.
Diệp Thượng Thu vẫn luôn chú ý đến tình hình bên trong cơ thể mình, đương nhiên cũng thấy được chút thay đổi nhỏ này trong đan điền. Tuy nhiên, đáng tiếc là sau khi vết nứt nhỏ khép lại một nửa, toàn bộ đan điền không còn động tĩnh gì nữa.
Dược lực còn lại vẫn không ngừng nuôi dưỡng đan điền vỡ nát, Diệp Thượng Thu yên lặng chờ đợi, mãi đến khi dược lực gần như tiêu hao hết mới từ từ thu hồi sự chú ý.
Tuy chỉ khép lại một nửa... nhưng ít nhất cũng chứng minh loại đan dược này là khả thi.
Điều duy nhất cần chú ý là, nếu tiếp tục luyện chế loại đan dược này, thì tỷ lệ thêm linh dược phải được cân bằng như thế nào.
Diệp Thượng Thu nhíu mày trầm tư, nhất thời không chú ý, dược lực còn sót lại liền theo kinh mạch lan ra mặt, làm mờ đi vết sẹo trên má trái của hắn, chỉ còn lại một lớp vết thương như máu đông, đóng một lớp vảy.
Diệp Thượng Thu đưa tay khẽ sờ lên, mây mù u ám trong lòng cũng tan đi đôi chút.
"Ngọc Tiêu chân nhân..."
"Ngọc Tiêu chân nhân?"
"Ngọc Tiêu chân nhân...!"
Tiếng tiểu yêu đầu cây truyền đến từ bên ngoài cửa, Diệp Thượng Thu ngẩng lên nhìn, phẩy tay áo cất lò luyện đan dưới đất đi, rồi bước về phía cửa đá, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc nón lá đội lên đầu.
"Chuyện gì?" Diệp Thượng Thu đội nón lá, mở cấm chế, thản nhiên hỏi.
Tiểu yêu đầu cây run lên, cẩn thận nhìn mặt Diệp Thượng Thu, nhưng chỉ thấy một lớp vải trắng mỏng manh che khuất khuôn mặt của chàng trai trẻ.
Nó muốn nhìn rõ hơn, nhưng chưa kịp để thần thức xuyên qua lớp vải mỏng, thức hải của nó đã rung chuyển, cơn đau nhói buốt khiến nó phải thu hồi thần thức đang thăm dò Diệp Thượng Thu, hai cành cây trên đầu rũ xuống ủ rũ.
Diệp Thượng Thu dường như không nhận ra vẻ mặt của nó, vẫn thản nhiên hỏi: "Tìm ta có việc gì?"
Tiểu yêu đầu cây do dự trong lòng, lặng lẽ sờ túi trữ vật bên hông, nghĩ đến lời hứa của Hứa Ứng Sơn, cúi đầu nói: "Chân nhân đã ở trong động phủ mười ngày rồi, Tông chủ lo lắng cho thân thể của ngài, đặc biệt sai tiểu nô đến thăm hỏi chân nhân, tiện thể nói cho chân nhân biết, mấy ngày nay các đệ tử mới được tuyển vào tông môn sắp vào nội môn, chân nhân là Phong chủ, cũng cần phải có mặt để thu nhận đệ tử."
Thu nhận đệ tử?
Chuyện hắn bị thương, Hứa Ứng Sơn và Thanh Đô Phong không giấu giếm, gần như tất cả mọi người trong tiểu thế giới Hi Hòa đều biết tình trạng hiện tại của hắn. Bảo hắn đi thu nhận đệ tử... e rằng chỉ muốn cho mọi người trong tiểu thế giới Hi Hòa xem trò cười của hắn mà thôi.
"Ngươi thay ta bỉnh cáo (tâu) Tông chủ," Diệp Thượng Thu vẫn giữ nguyên sắc mặt, "Ta nhất định sẽ có mặt."
Tiểu yêu đầu cây trong lòng lạnh toát, vội vàng gật đầu đáp ứng, hành lễ với Diệp Thượng Thu rồi vội vã chạy về phía cung điện của Hứa Ứng Sơn.
Diệp Thượng Thu đưa tay sửa lại nón lá, cụp mắt xuống khẽ mỉm cười.
…..
Tác giả có lời muốn nói:
Luyện đan khoa học...
Tôn trọng sự chỉ đạo của giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, kiên quyết thực hiện… ờ, không nhớ nữa orz