Sau Khi Độc Thân, Tôi Ở Làng Lim Bán Cháo

Chương 5

Vào một ngày bình thường như những ngày bình thường khác.

Lúc này, trời đã nhá nhem.

Tiếng bà giao bán bánh mỳ đang văng vẳng từ xa bỗng nhiên im bặt.

Thời tiết càng ngày càng khó đoán, mới vừa rồi còn trời quang mây tạnh, ấy thế mà chỉ một giây sau, chớp lóe lên một tia xé toạc bầu trời đang yên ả, sấm theo sau nổ đùng đoàng, vang dội.

Gió nổi lên từng cơn, bắt đầu gào rít, gầm rú.

Trên ti vi đang chiếu chương trình thời tiết, theo đó thông báo cơn bão số 3 chính thức đổ bộ vào đất liền.

Châu Doanh mới vừa từ bên ngoài vội vã trở về, mang theo bụng bầu vượt mặt, trên tay xách túi lớn túi nhỏ. Cô nhìn vào trong phòng khách, bố mẹ chồng đang ngồi xem ti vi.

Nghe tiếng mở cửa, hai người cùng đồng loạt ngó ra. Ông Thân nhìn thấy cô liền hờ hững quay vào, tiện tay với tờ báo trên bàn trà rồi đọc như không có chuyện gì.

Bà Năm bắn ra ánh mắt soi mói, thấy con dâu xách một đống đồ liền chép miệng.

"Đi đâu cũng không biết đường về sớm chút, cơm canh còn chưa nấu đâu."

"Chồng cô đi làm tăng ca, lát nữa về rồi mà còn chưa cơm nước gì. Làm vợ mà không biết lo cho chồng à?"

"Bố cô đói quá còn phải tự đi vào tủ tìm mấy cái bánh Gio ăn tạm đấy."

Châu Doanh sững người.

Đây là đang trách móc cô nhỉ.

Bố mẹ chồng đói mà cô lại không ở nhà để hầu hạ trà nước, bưng sẵn đồ ăn thức uống rồi nhét thẳng vào miệng bọn họ.

Châu Doanh đột nhiệt cảm thấy tội lỗi của mình quá nặng, đến câu chào sắp sửa phọt ra khỏi miệng cũng được nuốt trở lại.

Cô nhìn qua phòng em chồng, Phượng đang cầm điện thoại gọi cho ai đó, tán gẫu đến là vui vẻ. Nhìn thấy Châu Doanh, cô ta cũng không phản ứng, chỉ tiện tay đóng sập cửa lại, vẫn vô tư buôn chuyện.

Tất cả giống như cùng một lúc đột nhiên bị mù cấp tính, không hề nhìn thấy túi đồ nặng trịch trên tay con dâu, chị dâu đang bầu vượt mặt.

Châu Doanh bực bội, cô đã quá quen với cảnh này, dù có mở lời nhờ vả thì cũng sẽ không nhận được giúp đỡ, có khi còn được nghe thêm vài câu lải nhải.

Nhưng hôm nay cô ra ngoài để mua sắm nhu yếu phẩm đề phòng cho con bão sắp tới. Cả nhà đều biết, nhưng hiển nhiên bọn họ vẫn điềm nhiên như việc này là trách nhiệm của mình cô vậy. Thậm chí còn chẳng hỏi tới một câu.

Châu Doanh bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cũng lười phản ứng, tự xách túi đồ đi thẳng vào bếp, trong đầu là suy nghĩ phải nhanh chóng làm xong thủ tục mua nhà và chuyển đi.