Cẩn thận bái lạy Tam Thanh xong, anh quay phim mới an tâm ra về, mặt mày hớn hở. Vừa đi được vài bước đã đυ.ng ngay đạo diễn đang lên lầu nghỉ ngơi.
"Có chuyện gì thế?" Đạo diễn khó hiểu nhìn anh quay phim đang rạng rỡ lạ thường, rồi lại liếc nhìn căn phòng của Tạ Vô Ngư phía sau, bỗng nhiên cảnh giác, "Giờ này cậu còn chưa đi ngủ, ở đây làm gì?!"
"Đạo diễn không phải..." Bị nhìn như biếи ŧɦái, anh quay phim lắp bắp, nghĩ bụng cũng chẳng có gì giấu giếm, liền nói, "Lúc nãy quay hình hình như gặp phải thứ gì đó, Tạ lão sư lại có lập bàn thờ ở đây, nên tôi vào bái lạy một chút."
Anh ta kể lại chuyện lúc nãy, đạo diễn có chút hoài nghi: "Không thể nào? Trước khi vào đoàn tôi đã mời thầy xem rồi mà..."
Vẫn nửa tin nửa ngờ, đạo diễn lôi anh quay phim xuống lầu xem lại đoạn phim vừa quay.
Xem xong... hình như cũng chẳng có vấn đề gì.
Anh quay phim cũng thấy lạ, nghĩ một lúc rồi nói: "...Chắc là tôi hoa mắt nhìn nhầm thôi."
Đạo diễn đang buồn ngủ díp cả mắt, thấy không có chuyện gì cũng chẳng thèm chấp, chỉ lẩm bẩm một câu: "Tôi đã bảo thầy tôi xem rất chuẩn mà..."
Đạo diễn phẩy tay cho anh quay phim về phòng, còn mình thì lê bước lên lầu, không hề để ý đến cái màn hình giám sát vừa tắt đặt lại phía sau bỗng nhiên nhấp nháy rồi biến mất trong bóng tối.
......
"Tối qua tôi còn cùng lão Lâm xem cái màn hình đó ở đây mà, sao giờ lại mất tích được?!"
Sáng sớm, Tạ Vô Ngư vừa xuống lầu đã nghe thấy tiếng đạo diễn gầm rú vang trời. Anh đưa tay đỡ giúp một nhân viên đang loay hoay với đống thiết bị, rồi tiến đến chào Hách Thu đang đứng chờ sẵn ở đó, mắt hướng về phía đạo diễn: "Chị Hách Thu, có chuyện gì vậy?"
Hách Thu dậy sớm nên cũng biết ít nhiều, "Mấy cái màn hình giám sát của đoàn làm phim biến mất rồi."
Cô dừng lại một chút: "Hình như là mất từ tối qua..."
Màn hình giám sát của đoàn làm phim tuy không phải đồ quý giá gì, nhưng lại là thứ không thể thiếu khi quay phim, nhất là hôm nay đã gần kết thúc ghi hình rồi, màn hình lại mất tích, tiến độ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Đạo diễn nóng ruột như lửa đốt, vừa gọi điện giục người mang màn hình khác đến, vừa nhìn đoạn phim giám sát chỉ thiếu mất vài tiếng đồng hồ của đêm qua mà không hiểu nổi – nếu không phải người trong đoàn giở trò, thì chẳng lẽ căn biệt thự này thật sự có vấn đề?
Hay là phải lên phòng Tạ Vô Ngư thắp hương bái lạy nhỉ...
Tạ Vô Ngư không hề hay biết suy nghĩ trong lòng đạo diễn, nghe Hách Thu kể lại đầu đuôi sự việc, anh bất giác nghĩ đến lời cảnh báo "hương trộm cướp" của Tam Thanh hôm trước.
Chẳng lẽ chính là việc này? Tạ Vô Ngư trầm ngâm suy nghĩ.
Sau một hồi lục tung mọi ngóc ngách, vẫn không thấy bóng dáng cái màn hình đâu. Nhìn mặt trời dần lên cao, đạo diễn lại chửi thề một tiếng.
Các nhân viên vẫn đang lục tìm khắp phòng khách, Tạ Vô Ngư nhìn một lúc, bỗng nghe Hách Thu bên cạnh hỏi: "Tạ lão sư, anh nói xem..."
Tạ Vô Ngư quay lại, "Hửm?"
"Liệu có phải do cơn gió tối qua không?" Hách Thu suy nghĩ hồi lâu, vẫn khăng khăng mình đã chạm vào thứ gì đó thật sự chứ không phải chỉ là gió thoảng qua.