Sau Khi Tay Không Xé Tà Ma, Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 7

Mùa này chương trình lấy chiêu bài "ngôi nhà ma ám", nên khi quay đương nhiên sẽ không bỏ qua điểm nhấn này. Trong kịch bản mà Tạ Vô Ngư nhận được, chương trình đã dựa trên câu chuyện truyền miệng về căn biệt thự, thêm mắm dặm muối biến nó thành một vụ án kỳ bí. Vai diễn của Tạ Vô Ngư là một thám tử nắm giữ nhiều thông tin hữu ích trong vụ án.

Nhưng có lẽ đúng như câu nói "biết nhiều chết sớm", trong vụ án này, thám tử tuy sắp chạm đến sự thật, nhưng vì sơ suất trong quá trình điều tra mà phạm phải một điều cấm kỵ không thể nói ra, kết quả là "ngỏm" ngay trước cửa sự thật, cái chết còn khá thảm khốc, chẳng "hút fan" chút nào.

Vốn dĩ chỉ muốn lấy dấu xác nhận thực tập, Tạ Vô Ngư cũng không có ý kiến gì về vai diễn và kết cục mà chương trình sắp đặt cho mình, Trần Hi nhắc đến, anh cũng chỉ bình thản đáp: "Đó chẳng phải là kịch bản thôi sao."

Trần Hi: "Tôi cứ tưởng cậu sẽ để ý chứ? Cậu không phải theo Đạo giáo sao, haha."

"Theo Đạo giáo thì sao lại phải để ý?" Tạ Vô Ngư đặt điện thoại xuống, chậm rãi nói, "Chúng tôi cũng đâu phải không học Marx."

Trần Hi: "..."

Lần này thì đúng là hết chuyện để nói!

...

Buổi tối tiếp tục quay phim.

"Thám tử Tạ, anh nói anh đã phát hiện ra bí mật mà chủ căn biệt thự giấu kín, thật sao?"

Hách Thu, nữ khách mời thường trực của chương trình, đi theo sau Tạ Vô Ngư, hỏi.

Tạ Vô Ngư mặc một bộ đồ thám tử kiểu Anh cổ điển màu đen, tay cầm một chiếc chân nến cổ, dưới ánh nến, nụ cười của anh trông dịu dàng và tuấn tú. "Ừm, tôi tìm thấy một bức thư mà chủ nhà giấu đi, nhưng nội dung bức thư rất kỳ lạ..."

"Ồ?" Hách Thu tò mò ghé sát đầu lại.

Hai người quay phim nhẹ nhàng zoom ống kính vào, vừa định ghi lại cảnh này thì bỗng thấy một bóng đen lướt qua màn hình, sau đó một cơn gió đêm từ đâu thổi đến, ngọn nến trên tay Tạ Vô Ngư lập tức rung lên, rồi "phụt" tắt.

Xung quanh chìm vào bóng tối, Hách Thu giật mình, ngón tay như chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo, trơn trượt mà mềm mại. "Á! Cái gì vậy!"

Hai người quay phim cũng hoảng hốt, "Chẳng lẽ thật sự..."

Mấy ngày quay quá suôn sẻ, họ quên mất rằng căn biệt thự này từng là ngôi nhà ma ám nổi tiếng! Thứ vừa lướt qua ống kính, chẳng lẽ là...

"Chắc là gió từ cửa sổ nào đó lùa vào."

Thứ đó chạy rất nhanh, bên cạnh lại có ba người thường, Tạ Vô Ngư chậm rãi buông tay đang niệm chú, đỡ lấy cánh tay của Hách Thu, an ủi: "Tôi nhớ công tắc đèn hành lang tầng hai ở ngay phía trước, tôi đi tìm xem."

Ngón tay Tạ Vô Ngư ấm áp, Hách Thu khẽ cử động ngón tay, cũng ngờ vực rằng mình vừa rồi có thể đã cảm nhận sai, dần bình tĩnh lại. "Tôi đi cùng anh."

Hai người quay phim nhìn nhau, đành cắn răng đi theo.

"Tách" một tiếng, đèn sáng lên, hành lang sáng trưng, chẳng có gì cả.

Tạ Vô Ngư nghiêng đầu, thấy cánh cửa sổ cách đó hai ba mét không biết từ lúc nào đã mở toang, gió đêm thổi tung rèm cửa.

Hách Thu nhìn theo ánh mắt của anh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. "Quả nhiên là cửa sổ mở."

Tạ Vô Ngư ngửi thấy mùi yêu khí và âm khí thoang thoảng trên cửa sổ, chậm rãi đáp: "... Ừm."

Hai người quay phim vẫn còn hơi lo sợ, đặc biệt là người quay phim theo sát Tạ Vô Ngư, biết anh là tín đồ Đạo giáo, sau khi đạo diễn hô kết thúc, anh ta cứ bám riết lấy Tạ Vô Ngư, nhất quyết đòi lên phòng anh thắp hương bái Tam Thanh.

Tạ Vô Ngư: "..."

Thôi được.